Chương 2: Bi thương của nữ phụ

Hồi mới vào đại học, cô nhàm chán viết ra cuốn tiểu thuyết này, đem bối cảnh của cố gia viết thành phú khả địch quốc, nhà giàu số một, đem Cố Dực viết thành thông minh tuyệt đỉnh, không gì không làm được, muốn xử lý một nữ phụ độc ác như cô chỉ giống như là gϊếŧ một con kiến mà thôi.

Cô bây giờ hối hận đến xanh ruột.

Đúng như Cố Dực nói, cô kháng nghị không có hiệu quả, lễ đính hôn của cô và Cố Dực vẫn tiến hành như kế hoạch đã định.Việc làm nhiều nhất của Vân Hi hai ngày nay sau khi đàm phán cùng Cố Dực thất bại đó chính là tìm cách khiến mình xuyên trở về!

Ví dụ như nhảy lầu, thắt cổ, chết đuối, dùng chăn đem chính mình ngộp chết, hoặc là ăn cơm sặc mà chết? Cuối cùng Vân Hi chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ những kế hoạch này, một sợ đau, hai sợ chết, ba sợ không có trở về được lại chỉnh cho chính mình thân tàn ma dại

Đời trước rốt cuộc cô tại ra cái tội nghiệt gì không biết nữa. Làm cho cô gặp phải xui xẻo như thế này?

Bằng không lúc này cô hẳn là nằm trên giường lớn trong biệt thực cao cấp, hưởng thụ cuộc sống giàu có. Rốt cuộc trước đó, cô vừa mới trúng sổ xố, giải đặc biệt, hơn một trăm triệu tiền thưởng, một mình cô hưởng thụ.

Edit by Laocuu

Chỉ là lúc trên đường nhận thưởng, phát sinh ngoài ý muốn, đen đủi mà xuyên tới nơi này.

HIện tại chẳng những hơn trăm triệu tiền thưởng đã không có, còn phải nghĩ cách đào hôn, bảo vệ mạng sống!

Ở Vân gia, trừ bỏ Vân Hi đang buồn bực, còn có hai mẹ con Vân Thư đang tức đến học máu.

Vốn dĩ hôn sự của Cố Dực và Vân thư đã định ra tới, cuối tuần này hai nhà mới rảnh cùng nhau ước hẹn đến biệt thực của Cố gia nghỉ phép, tiện thể thương thảo chi tiết hôn lễ. Ai biết đâu, Cái con Vân Hi không biết xấu hổ lại bò lên giường của Cố Dực hôn lễ phút cuối đổi người.

“Mẹ, mẹ nói con nên làm gì bây giờ ạ?” Vân Thư nôn nóng lại nghẹn ngào hỏi mẹ mình.

“Con đừng có gấp, hiện tại chúng ta không tiện ra mặt phản đối, chẳng lẽ bà nội con còn không được sao? Để mẹ gọi điện cho bà nội con từ quê lên đây đòi lại công đạo cho con.” Diệp Anh nói xong gọi điện thoại về quê, thỉnh Thái Thượng Lão Quân.

Lúc trước, biết được Vân bá năm ở bên ngoài có đứa con riêng, bà đại náo một hồi, không đồng ý Vân bá năm đem đứa con hoang này về nuôi, cuối cùng vẫn là Vân bá năm dùng 10% cổ phần vân thị trên danh nghĩa của ông ta để cho đứa con riêng này được nhận về.

Những năm gần đây, đứa con hoang này cũng không có làm ra cái gì chuyện khác người, bà cũng dần dần không nhắc lại chuyện này, không ngờ bây giờ lại bị nghẹn cái cục tức này.

Bà nếu không dạy dỗ đứa con hoang này mộ trận phỏng chừng nó đã quên ở cái nhà này ai mới là chủ nhân chân chính.

Vân Hi suy nghĩ hai ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu nào, còn bởi vì ngủ quá muộn mà sáng sớm ngủ quên, bị một tiếng đập cửa là bừng tỉnh.

Vân Hi suy nghĩ hai ngày, cũng không có nghĩ ra một cái hữu hiệu biện pháp giải quyết, còn bởi vì quá muộn ngủ, sáng sớm ngủ quên, bị một trận tiếng đập cửa bừng tỉnh.

Vân Hi vẫn còn ngái ngủ mà đi mở cửa, ở cửa là bảo mẫu tiểu liên, một bên đánh ngáp một bên hỏi,

“Tiểu liên, làm sao vậy?”

“Lão phu nhân đã trở lại, phu nhân làm nhị tiểu thư xuống lầu.” Tiểu liên nói.

“Lão phu nhân?” Vân Hi nhất thời không phản ứng kịp.

“Chính là bà nội của cô ạ! Nhị tiểu thư, cô có phải hay không ngủ đến phát ngốc, ngay cả cái này cũng quên?” Tiểu liên khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, tối hôm qua không ngủ được, lúc này đầu vẫn hồ đồ, để tôi đổi bộ quần áo rồi xuống.” Vân Hi cười khổ đáp, xoay người trở lại phòng ngủ, rửa mặt thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất.

Cô nhớ rõ ràng trong tiểu thuyết, bà nội bởi vì sự xuất hiện của cái đứa con riêng như cô xuất hiện làm bại hoại nề nếp gia đình, từ trước đến nay chưa từng nhìn cô với sắc mặt tốt.

Nhân vật đầu tiên game over cũng là nhân vật bà nội này, sau này bị cô làm cho tức mà chết.

Mà hiện tại bà nội trở lại? Là trở về lấy mạng của cô sao?

Vân Hi nghĩ đến đây nhịn không được mà sợ hãi, lắc lắc đầu, nếu bà nội đã trở lại, có thể nói bà còn chưa có đến giai đoạn bị tức chết.

Chuyện này đối với cô có thể nói là chuyện tốt, bà nội vẫn còn khỏe mạnh, cho thấy cô vẫn còn đường để vãn hồi.

Làm tốt, về sau bà nội chính là chỗ dựa bảo mệnh của cô, cô hẳn là nhân lúc còn sớm ôm chặt đùi bà nội.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Hi nhiệt tình xuống gặp bà nội

“Bà nội, Rốt cuộc bà đã trở lại, cháu nhớ bà muốn chết.” Vân Hi xuống lầu, liền hướng tới gương mặt hiền từ nãi nãi nhào qua, ôm chặt cánh tay của bà, làm nũng.

Cô đột nhiên hành động như vậy làm mọi người phát ngốc.

Vân Lão phu nhân từ trước đến nay vẫn không thích đứa cháu gái này, đây là điều mà Vân gia từ trên xuống dưới đều biết. Nhưng lúc này Vân Hi biểu hiện cực kỳ thân thiết với bà nội, đây có phải mặt trời mọc từ phía tây rồi không?

“Cô là nhớ tôi muốn chết, hay vẫn là muốn tôi chết đây?” Vân lão phu nhân cúi đầu nhìn về phía Vân Hi mặt vô biểu tình hỏi.

Vân Hi sửng sốt một chút, chẳng lẽ chính mình biểu hiện quá mức nhiệt tình?

Rốt cuộc vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

“Bà nội, cháu biết trước kia mình có chút tùy hứng làm cho bà tức giận thất vọng. Đoạn thời gian bà về quê, chúa vẫn luôn nghĩ hối cải. Về sau cháu gái sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, hiếu thuận với bà nội, không chọc bà nội sinh khí.” Vân Hi một bên nói, còn một phen nước mắt một phen nước mũi, khóc đến ngay cả chính mình cũng cảm động.

Edit by Laocuu

Qua một hồi lâu, vân lão phu nhân rốt cuộc khẽ thở dài một hơi, cảm thán nói,

“Xem ra Vân Hi nhà ta thật sự trưởng thành!”

Tuy rằng vẫn có thành kiến đối với đứa cháu gái này, nhưng nói thế nào cung là cháu gái của mình, vẫn có chút tình cảm, hiện tại nhìn cô khóc thành như vậy, cũng thấy đau lòng.

“Mẹ, Vân Thư cùng Cố Dực, chuyện này...?” Lúc này vân phu nhân Diệp Anh ở một bên nhắc nhở nói.

“Đúng rồi, Chuyện cháu cùng Cố Dực là như thế nào?” Vân lão phu nhân nhớ tới chính sự, hỏi Vân Hi.

Bà đang ở quê hưởng thụ thoải mái, con dâu đột nhiên gọi điện tới mời bà về một chuyến, nói trong nhà có chuyện nhờ bà về chủ trì công đạo. Sau khi trở về bà mới biết chuyện xảy ra lớn như vậy

“Bà nội chuyện này để cháu giải thích ạ.” Vân Hi lập tức giơ lên tay, vẻ mặt thành khẩn mà nói.

“Cố làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, còn ở đây mặt dày giải thích à!” Vân phu nhân tức giận mà quở mắng.

“Bác gái, nếu cháu nói, kỳ thật là do Cố Dực câu dẫn cháu, bác có tin tưởng không ạ?” Vân Hi nhìn vân phu nhân vẻ mặt vô tội mà biện giải nói.

“Vân Hi, Cô... cô thật không biết xấu hổ mà !” Vân Thư tức giận đến mặt trắng bệch, lời nói đều nói không rõ.

“Sự tình ngày hôm đó là như thế này...

Ngày đó cháu bị cảm, đầu óc quay mòng mòng. Buổi tối, vì kính rượu trưởng bối mà uống thêm chút rượu, đầu liền càng không tỉnh táo, sau đó cháu lên lầu nghỉ ngơi. Cũng không biết tại sao, sáng sớm tỉnh dậy đã ở trên giường của Cố Dực. Không phải Cố Dực câu dẫn cháu, cháu cũng không hiểu làm sao có thể ngủ trên giường của anh ấy?” Vân Hi thanh thanh giọng nói, đúng lý hợp tình mà đáp lại .

“Vân Hi, tôi thật là đứa con gái nào không biết xấu hổ như cô! Cô biết rõ ràng tôi cùng anh Cố Dực tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, chúng tôi đã chuẩn bị đính hôn, kết quả cô——” Vân Thư nghe được Vân Hi biện giải, tức khắc bị chọc giận phát khóc.

Một bộ dáng hoa lê đái vũ, thương tâm vô cùng. Ngay bản thân Vân Hi nhìn thấy còn đau lòng ba phần càng không cần phải nói đến đàn ông.