Ở gian hàng bên cạnh, Tần Mặc đang cùng Bộ trưởng Bộ Hậu cần phân tích Giang Thiệu.
“Nguyên soái, thứ hắn ta vừa mới lấy ra rất giống loại cà chua chúng ta đã ăn.”
Trong mắt Tần Mặc lóe lên một tia sắc bén.
“Hắn ta mua đất đen, có khả năng là trồng cà chua biến dị.”
Có lẽ người này chính là một trong những tên nông dân vô lương tâm đó.
Xét thấy phản ứng của Giang Thiệu, bọn họ đoán Giang Thiệu khá giỏi ngụy trang. Hơn nữa còn âm hiểm, ác độc, đang che giấu âm mưu nào đó nên mới cung cấp loại hoa quả này cho quân đội.
“Nguyên soái, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tần Mặc giơ tay: “Ta đi gặp hắn hỏi thử.”
Sau khi bọn họ hạ cánh xuống Tinh cầu Beimea, sử dụng công nghệ ngụy trang, thay trang phục thường ngày, nhìn qua rất giống dân bản xứ trên Tinh cầu Beimea.
Nhưng Giang Thiệu hoàn toàn không nghĩ như vậy, vì anh biết rõ nguyên tác, cho nên liền nghĩ đến quân đội, vội vội vàng vàng thương lượng giá cả hợp lý với người bán hàng, muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch, tránh xa nhóm người này ra một chút.
Mấy người lên quan tới quân đội với anh quá nguy hiểm.
Quan trọng nhất chính là – trong quyển tinh tế văn này, hôn phu của anh là thiếu tướng, người cuối cùng khiến anh chết bất đắc kỳ tử là nguyên soái, dù gặp phải người bên nào thì chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt.
Nhưng mà chờ anh lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi.
Tần Mặc chậm rãi dừng ở trước mặt anh, sống lưng đĩnh đạc thẳng tấp, cả người tựa như một thanh kiếm mới tuốt khỏi vỏ.
“Xin hỏi, chỗ cà chua này cậu có còn không?”
“Cà chua?”
Giang Thiệu khẽ cau mày. Người này có điểm kỳ lạ, sao mới gặp mặt đã hỏi anh có còn cà chua không?
“Chính là loại này”
Thanh âm Tần Mặc lạnh lẽo, trong mắt có điếm dò xét.
“Tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, đã tám ngày chưa ăn gì, vừa nãy thấy cậu lấy ra một quả cà chua, xin hỏi có thể cho tôi một quả hay không?”
Chỉ cần lấy được một quả cà chua, đem về tinh hạm đối chiếu gen với lô cà chua trên tàu, thì có thể biết được hắn có phải là tên nông dân vô lương tâm hay không.
Giang Thiệu: “...”
Kịch bản này đẹp, nhưng lỗi thời rồi, được không? Tám ngày rồi chưa ăn gì, còn có thể cao lớn khỏe mạnh như này sao?
Tuy rằng người đàn ông này nhìn qua cũng rất đẹp trai, dáng người cũng rất tốt. Nhưng anh cũng không phải mấy đứa ngốc dễ lừa.
Cảm nhận được ánh mắt càn rỡ của Giang Thiệu, Tần Mặc nhíu mày. Không ngờ bản thân dùng kỹ thuật ngụy trang khuôn mặt, còn bị người xa lạ ham muốn.
“Đó là quả hồng, không phải cà chua.” Giang Thiệu có chút cạn lời dậm lại lời đối phương. Người này có thể đem quả hồng nhận thành cà chua, thị lực kém đến thế sao?
Quả hồng!
Tần Mặc nghe thấy hai chữ này, trong mắt có chút lạnh lẽo.Không ngờ mấy tên nông dân này đã bắt đầu dùng đất đen để trồng hồng, nếu quân đội tiếp tục ăn hoa màu do mấy tên vô lương tâm này trồng trên quy mô lớn, cứ vài ngày lại xuất hiện biến chứng thì làm sao còn sức dẫn binh đánh giặc?
Bộ trưởng Bộ Hậu cần đứng cách đó không xa lau đi mồ hôi trên trán, từ đáy lòng cảm thấy mất mặt thay cho Nguyên soái nhà mình. Nếu để người ta biết Nguyên soái nhà mình tới cà chua hay quả hồng còn không phân biệt được, về sau làm sao ra uy với đám tân binh đây?
“Vậy cậu có thể cho tôi một quả không? Nếu muốn đổi lấy tinh tệ, cậu cứ ra giá đi?”
Tần Mặc cư xử nho nhã lễ độ, dễ dàng khiến người ta sinh ra thiện cảm.
“Cái này...”
Giang Thiệu có chỗ do dự.
Anh không phải luyến tiếc một quả hồng, mà là người này dù nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin. Theo lời hắn nói, cũng không phải bộ dạng của người thiếu tiền, chỗ này nhiều quầy hàng như vậy, sao cứ khăng khăng đòi mua quả hồng từ tay anh chứ?
Càng đáng nói là, mấy người đi cùng anh ta... nhìn qua đều không giống người bình thường.
“Không, không có, quả hồng kia cũng không phải của tôi.”
Dưới tình thế cấp bách, Giang Thiệu phô bày kỹ năng diễn xuất, tùy tiện đưa tay chỉ đại một hướng nào đó.
“Là người ta đưa cho tôi quả hồng này, họ đi về hướng kia rồi!”
Chỗ đó vừa hay có một quầy bán hồng.
Tần Mặc theo hướng anh chỉ nhìn tới.
Quả nhiên có mấy người lén lén lút lút xuất hiện ở cửa vào phía đông chợ đêm.
“Hướng đó”
Tần Mặc hạ lệnh cho Bộ trưởng Bộ Hậu cần, thanh âm mang theo uy nghiêm, khiến người ta không rét mà run.
Nhìn thấy mấy người khí thế hùng hổ rời đi, Giang Thiệu thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại ngữ khí nói chuyện của người đàn ông vừa rồi, trong lòng hoài nghi. Chẳng lẽ là người của quân đội thật sao?
Xem ra chợ đêm hôm nay không được an toàn, mua xong đồ rồi đi nhanh mới được.
Tần Mặc đi đến cửa đông chợ đêm, phát hiện bóng người khi nãy chỉ là một quản gia ở tuổi trung niên đi cùng một thiếu niên ngồi xe lăn.
“Nguyên soái, chúng tôi không thấy người bán nào khả nghi hết.”
Bộ trưởng Bộ Hậu cần dạo quanh chợ một vòng, quay về báo cáo.
“Lẽ nào trong thời gian ngắn như vậy đã trốn thoát rồi?”