Chương 2.1: Chợ đêm khu 13

Giang Thiệu đã xử lý xong mọi chuyện trong sân sau mới xách đồ đi chợ đêm.

Khu 13 là khu vực bí hiểm nhất trên Tinh cầu Beimea, chủ yếu tập trung phát triển nông nghiệp. Chợ đêm này tốt xấu hỗn loạn, bán đủ loại hàng hóa, cái gì cũng có.

Lúc đi vào, Giang Thiệu chủ động đưa cho thủ vệ canh cửa một quả hồng “Chỉ có một quả, không có nhiều đâu.”

Thủ vệ cân nhắc một chút, hai mắt lập tức sáng ngời “Ồ, là linh thực*! Cũng rất hiếm có đó!”

*thực vật có linh lực dùng để chữa trị tinh thần lực

Hắn ta vung tay một cái, cho Giang Thiệu vào.

Đây là quy tắc khi đến chợ đêm giao dịch, quả hồng vừa nãy được coi như giấy thông hành vào chợ.

Quầy bán đất đinh dưỡng khá dễ tìm, Giang Thiệu xem qua giá cả, một hũ hai trăm tinh tệ. Có khác gì ăn cướp giữa ban ngày không?

“Trong này trộn nhiều đất đen như vậy mà dám hét giá trên trời?”

Giang Thiệu nắm một nhúm đất không đúng màu lên xem xét kỹ lưỡng, sau đó cười lạnh.

“Đất này để dùng trồng ác thực* à?”

*thực vật có độc gây hỗn loạn tinh thần lực

Trong thời đại tinh tế này, thực vật chia làm ba loại, một là thực vật bình thường, hai là linh thực, còn lại là ác thực.

Loại bình thường chính là thực phẩm thiết yếu của người dân Đế quốc, nhưng bởi vì nhu cầu số lượng tăng cao, loại bình thường cũng trở nên quý hiếm.

Linh thực có công năng chữa trị, có thể trấn an tinh thần lực, càng vô cùng hiếm có.

Ác thực có thể gây ức chế tinh thần lực, dẫn tới phát cuồng, nhưng vì đất đen trồng loại thực vật này có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, nên nó đang đần có xu hướng thay thế thực vật bình thường.

Người trên tinh cầu này lấy đất đen bán thành đất dinh dưỡng đỏ, chẳng trách mấy thứ họ trồng ra đều là mấy loại quả có độc khiến người ta cuồng bạo.

“Em trai có muốn mua hay không đây?”

Người bán hàng bị vạch trần nhưng vẫn như cũ tự tin nói.

“Trên toàn bộ Tinh cầu Beimea này chỉ có tôi bán đất dinh dưỡng đỏ thôi.”

“Ồ?”

Giang Thiệu nhướng mày, ước lượng một chút quả hồng vừa rồi trong tay.

“Không bằng chúng ta trao đổi đi? Anh xem...”

Quả hồng hiện lên màu đỏ cam chỉ khi chín tới mới có, ánh sáng sáng trong. Nhìn kỹ hơn, trên mặt quả ẩn ẩn tản ra một quầng ánh sáng vàng nhạt.

Người bán hàng kinh ngạc, lập tức nhận ra đó là cái gì, cả khuôn mặt đều thay đổi, hạ giọng nói: “Linh thực? Cậu làm sao có được thứ này?!”

“Dùng cái này trao đổi, mấy hũ đất bị trộn với đất đen này dựa theo...”

Giang Thiệu chưa kịp nói xong đã cảm thấy sau lưng ớn lạnh, như thể bị ai đó theo dõi.

Vài kẻ lạ mặt bước tới phía anh, ai cũng mặt mày đen tối, hùng hổ dọa người, hệt như mấy tên quản thành thời cổ đại.

Mặc dù bọn họ mặc quần áo bình thường, nhưng khí thế sinh ra lại giống bộ dáng của người đang khoác trên mình quân trang.

Mọe nó?! Mấy người muốn làm gì?

Chẳng lẽ... muốn cướp đất dinh dưỡng đỏ? Hay muốn hoa quả do anh gieo trồng.

Không xong rồi. Dị năng của anh có khả năng bị người khác phát hiện ra rồi.

Đúng lúc này, đám người đối diện dừng lại ở quầy hàng cách đó hai mét, khe khẽ trao đổi gì đó, thỉnh thoảng liếc về phía anh.

“Có bánh mèo không?”

Ở gian hàng bên cạnh, Tần Mặc đang cùng Bộ trưởng Bộ Hậu cần phân tích Giang Thiệu.

“Nguyên soái, thứ hắn ta vừa mới lấy ra rất giống loại cà chua chúng ta đã ăn.”

Trong mắt Tần Mặc lóe lên một tia sắc bén.

“Hắn ta mua đất đen, có khả năng là trồng cà chua biến dị.”

Có lẽ người này chính là một trong những tên nông dân vô lương tâm đó.

Xét thấy phản ứng của Giang Thiệu, bọn họ đoán Giang Thiệu khá giỏi ngụy trang. Hơn nữa còn âm hiểm, ác độc, đang che giấu âm mưu nào đó nên mới cung cấp loại hoa quả này cho quân đội.

“Nguyên soái, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tần Mặc giơ tay: “Ta đi gặp hắn hỏi thử.”

Sau khi bọn họ hạ cánh xuống Tinh cầu Beimea, sử dụng công nghệ ngụy trang, thay trang phục thường ngày, nhìn qua rất giống dân bản xứ trên Tinh cầu Beimea.

Nhưng Giang Thiệu hoàn toàn không nghĩ như vậy, vì anh biết rõ nguyên tác, cho nên liền nghĩ đến quân đội, vội vội vàng vàng thương lượng giá cả hợp lý với người bán hàng, muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch, tránh xa nhóm người này ra một chút.

Mấy người lên quan tới quân đội với anh quá nguy hiểm.

Quan trọng nhất chính là – trong quyển tinh tế văn này, hôn phu của anh là thiếu tướng, người cuối cùng khiến anh chết bất đắc kỳ tử là nguyên soái, dù gặp phải người bên nào thì chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt.

Nhưng mà chờ anh lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi.

Tần Mặc chậm rãi dừng ở trước mặt anh, sống lưng đĩnh đạc thẳng tấp, cả người tựa như một thanh kiếm mới tuốt khỏi vỏ.

“Xin hỏi, chỗ cà chua này cậu có còn không?”

“Cà chua?”

Giang Thiệu khẽ cau mày. Người này có điểm kỳ lạ, sao mới gặp mặt đã hỏi anh có còn cà chua không?

“Chính là loại này”

Thanh âm Tần Mặc lạnh lẽo, trong mắt có điếm dò xét.

“Tôi chỉ là đi ngang qua nơi này, đã tám ngày chưa ăn gì, vừa nãy thấy cậu lấy ra một quả cà chua, xin hỏi có thể cho tôi một quả hay không?”

Chỉ cần lấy được một quả cà chua, đem về tinh hạm đối chiếu gen với lô cà chua trên tàu, thì có thể biết được hắn có phải là tên nông dân vô lương tâm hay không.

Giang Thiệu: “...”

Kịch bản này đẹp, nhưng lỗi thời rồi, được không? Tám ngày rồi chưa ăn gì, còn có thể cao lớn khỏe mạnh như này sao?

Tuy rằng người đàn ông này nhìn qua cũng rất đẹp trai, dáng người cũng rất tốt. Nhưng anh cũng không phải mấy đứa ngốc dễ lừa.

Cảm nhận được ánh mắt càn rỡ của Giang Thiệu, Tần Mặc nhíu mày. Không ngờ bản thân dùng kỹ thuật ngụy trang khuôn mặt, còn bị người xa lạ ham muốn.

“Đó là quả hồng, không phải cà chua.” Giang Thiệu có chút cạn lời dậm lại lời đối phương. Người này có thể đem quả hồng nhận thành cà chua, thị lực kém đến thế sao?

Quả hồng!

Tần Mặc nghe thấy hai chữ này, trong mắt có chút lạnh lẽo.