Chương 6

----

Cuộc hôn nhân này không thể lui, nếu bởi vì chuyện này mà lui hôn thì không xong.

Năm ngoái trong nhà máy mới xảy ra vấn đề liên quan đến tác phong của đồng chí nam đồng chí nữ, hiện tại nhà máy quản lý tác phong rất nghiêm ngặt, dây dưa không rõ với phụ nữ góa chồng chẳng phải tự hủy tiền đồ sao?

Trần Xảo Phân cũng không muốn từ hôn đâu, quá mất mặt, con trai mình là sinh viên đại học, còn là kỹ thuật viên nòng cốt trong nhà máy.

Kết quả bị một kẻ ngốc từ hôn, về sau làm sao mà làm trong nhà máy nữa, bà ta nhanh chóng phụ họa với chồng.

"Đúng đúng, chúng ta không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật, không thể tổn thương tình nghĩa hai nhà có phải hay không?"

Chu Thục Lan vốn đã nổi giận, vừa nghe lời này càng giận hơn, Trịnh gia và Đường gia vốn có quan hệ khá tốt, là hàng xóm ở Ninh Thành, sau đó trợ giúp tuyến ba lại cùng nhau đến Dung Thành.

Năm ấy khi vừa tới Dung Thành, Trịnh Khôn vì sửa chữa thiết bị thiếu chút nữa bị máy cuốn vào, nếu không phải chồng mình liều mạng kéo lại, e là Trịnh Khôn đã sớm mất mạng.

Cũng vì chuyện này mà Trịnh Khôn nói hai nhà còn thân thiết hơn anh em ruột, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Chu Thục Lan đồng ý cho con gái đính hôn với Trịnh Hướng Đông.

Dù sao Trịnh gia nợ nhà mình một mạng, có thế nào cũng sẽ đối xử tốt với con gái, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Trịnh Hướng Đông còn chưa kết hôn đã có thể bỏ rơi con gái mình, vậy nếu không có phần ân tình này, không phải con gái sẽ bị trực tiếp gϊếŧ chết sao?



"Trần Xảo Phân, cô ngẫm lại lời mình vừa nói đi, tôi nghe mà cảm thấy xấu hổ thay cô, bây giờ dám nhắc tới tình nghĩa hai nhà nữa?

Lúc đứa con khốn nạn của bỏ Tâm Tâm nhà tôi ở lại có nghĩ đến nửa phần tình nghĩa hay không!!!"

Trần Xảo Phân lập tức giải thích.

"Thục Lan, đều là lỗi của thằng khốn nhà nhà tôi..."

"Đại Quân, Thục Lan, chuyện này chờ Tâm Tâm khỏe hẳn rồi nói được không?"

Trịnh Khôn nghĩ tới biện pháp cứu vãn, phải biết rằng từ nhỏ Đường Tâm đã thích con trai nhà ông ta, đầu óc con bé đơn giản, sau khi đính hôn liền nhận định mình là con dâu Trịnh gia, phỏng chừng sẽ không đồng ý ly hôn.

Chỉ cần Đường Tâm không đồng ý, cuộc hôn nhân này không có gì thay đổi.

Trần Xảo Phân nghe vậy vội vàng lấy lòng.

"Đúng đúng, vẫn nên chờ Tâm Tâm khỏe lại rồi nói, Thục Lan uống chút nước chút, hai nhà chúng ta không thể để cho người ngoài chê cười đi nha."

"Tôi không sợ bị chê cười, Trịnh Hướng Đông vì một góa phụ mà bỏ con gái tôi một mình giữa băng thiên tuyết địa không sợ chê cười, tôi sợ cái gì chứ?"

Trần Xảo Phân cũng thầm tức con trai, sao lại có quan hệ không rõ với một góa phụ đây?



Bà ta vội vàng giải thích tiếp.

"Thục Lan, lời này của chị nghiêm trọng quá, tôi có quan hệ họ hàng với Trần gia mà, chuyện này Hướng Đông không đúng với Tâm Tâm, nhưng không phải là do nó nghe con của Uyển Ninh phát sốt nên mới chạy tới hỗ trợ sao, hành động này nói rõ Hướng Đông là một người có tâm địa thiện lương."

"Hơn nữa nó còn phải gọi Uyển Ninh là chị dâu, nó và Trần Bính có quan hệ tốt từ nhỏ, giúp đỡ chăm sóc vợ người ta một chút cũng là việc nên làm.

Trần Bính đã hy sinh vì nhiệm vụ, Uyển Ninh là thân nhân liệt sĩ, chăm sóc người thân của liệt sĩ hay chị dâu thân thiết đều là chuyện tốt, chị nói có đúng không?"

Nghe Trần Xảo Phân nói xong, Chu Thục Lan rốt cục biết cái tính của Trịnh Hướng Đông giống ai rồi, không cùng một đức hạnh với con mẹ nó sao?

Thật sự may mắn vì thấy rõ sự ghê tởm của cái nhà này, chờ con gái gả tới gặp phải những chuyện bẩn thỉu này chắc chắc bà sẽ tức chết.

Chu Thục Lan hừ lạnh một tiếng.

"Xem ra các người đã sớm tính toán kỹ, cũng đúng, có một đứa con trai thật tốt, góa phụ kia còn chưa ra khỏi cửa Trần gia, đón trở về đây không phải thân lại càng thêm thân nha, vậy mà còn làm bộ làm tịch không từ hôn, muốn khiến người ta ghê tởm hả?"

Đường Đại Quân không giỏi cãi nhau nhưng luôn ủng hộ lời vợ, nghe vợ nói như vậy lập tức chuyển mũi nhọn sang Trịnh Khôn, hung hăng mắng một câu.

"Không biết xấu hổ, hôm nay phủ lui hôn, bằng không chúng ta phải đến nhà máy tìm người phân xử."