Cao trào của Tô Nhứ đến rất chậm, phần thịt non cắn chặt lấy dương cụ của Cố Ngôn Sâm, chất lỏng nóng bỏng từ trên rót xuống.
Lần này Cố Ngôn Sâm không làm khó Tô Nhứ, đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ thúc thêm mấy chục lần đã bắn vào chỗ sâu nhất.
"Ngủ đi, để anh dọn cho." Cố Ngôn Sâm sờ sờ gò má đỏ ửng của Tô Nhứ, nhiệt độ dưới lòng bàn tay anh ta nóng đến dọa người.
Tô Nhứ không cố gượng nữa, nhắm hai mắt lại lập tức rơi vào giấc ngủ mê man.
Sau khi tỉnh lại, cô sờ thấy trên trán mình được dán miếng hạ sốt, cô sửng sốt nửa phút, mới đi rửa mặt, thay quần áo như bình thường.
Lần này Cố Ngôn Sâm tới Mỹ để đón Tô Hiểu Ngọc về nước, theo lý người hơn bốn mươi tuổi không cần người khác phải đi cùng.
Nhưng năng lực tự lập của Tô Hiểu Ngọc trong mấy chục năm qua gần như bằng không, cho nên bà ta cảm thấy con trai vượt nửa trái đất đến đón mình không có gì là không đúng.
Bởi vì lần này ở lâu, cho nên mặc dù cha của Cố Ngôn Sâm ở trong nước - Cố Hoành đã mua đầy đủ đồ trong biệt thự dành riêng cho Tô Hiểu Ngọc, nhưng quần áo trang sức của bà ta vẫn đựng đầy ba va li lớn.
Để so sánh, Tô Nhứ chỉ đeo một cái hộp đựng đàn trông có vẻ ít ỏi.
"Hành lý của em đâu?" Cố Ngôn Sâm nhìn thoáng qua sắc mặt Tô Nhứ, trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng cũng có thể là hiệu quả của má hồng.
"Đồ của em có hết trong biệt thự của chú Cố rồi, không cần mang theo."
Đây là sự thật, ngoại trừ cây đàn xa xỉ trên lưng cô, giá của tất cả mọi thứ trong phòng cô cộng lại có lẽ còn không cao bằng một bộ quần áo của Tô Hiểu Ngọc.
Tư duy của Tô Nhứ hơi ngưng trệ, hình như cô đã quên mất sợi dây chuyền kia.
Cô cau mày suy nghĩ một hồi, xác định tối qua Cố Ngôn Sâm đặt nó lên tủ đầu giường, cũng xác định sáng sớm nay rời giường, cô không nhìn thấy chiếc dây chuyền xa xỉ kia trên tủ đầu giường nữa.
Trong mắt Tô Nhứ lóe lên vẻ nghi hoặc, Cố Ngôn Sâm cũng biết cô muốn hỏi gì.
"Viên kim cương kia quá nhỏ, qua một thời gian nữa anh sẽ đặt cho em một viên đẹp hơn." Cố Ngôn Sâm nhẹ nhàng nói.
"À." Nghi hoặc trong mắt Tô Nhứ không những không biến mất, ngược lại còn đậm hơn.
Giới "con trai yêu của mẹ" đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Ngay cả nơi Tô Hiểu Ngọc không nhìn thấy cũng phải cố gắng thể hiện?