Chương 3: Muội muội của nàng vẫn là muội muội của nàng

Tuy nhiên, kiếp trước của Mạnh Hàm Nguyệt đã bị Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt che mờ hai mắt. Sau khi nhẹ dạ cả tin nghe theo lời gièm pha của họ, nàng đã cắt đứt tay chân của Đông Mai, người duy nhất trung thành với mình, đuổi ra khỏi Phủ tướng quân!

Nghĩ đến đây, Mạnh Hàm Nguyệt cắn chặt môi, trước kia nàng đúng là bị mù!

May mắn thay, bây giờ vẫn còn cơ hội để vãn hồi!

“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là thị nữ thϊếp thân của ta.” Mạnh Hàm Nguyệt thờ ơ nói.

Đông Mai kính cẩn đáp lời: "Vâng! Tiểu thư!"

Ngừng một chút, nàng ấy lại nói: "Thứ cho nô tỳ nói thẳng... vừa rồi tiểu thư người làm như vậy, có lẽ hơi lỗ mãng."

Nghe vậy, đôi mắt của Mạnh Hàm Nguyệt đột nhiên tối sầm lại!

Đôi mắt nàng sâu thẳm, nói với vẻ đầy ẩn ý: "Ồ, có gì không ổn?"

Chỉ thấy Đông Mai nghiêm túc nói: "Bình thường tướng quân không quen với cách cư xử của người. Vừa nãy người còn đánh Nhị tiểu thư, e rằng sẽ khiến tướng quân càng thêm không vui."

Nghe thế, Mạnh Hàm Nguyệt cười khẽ một tiếng. Nàng nheo mắt đánh giá Đông Mai, người này biết rõ tính tình của nàng mà vẫn can đảm nói thẳng, quả thật là người trung thành. Chỉ là tâm nhãn hơi bảo thủ, vẫn nên chỉ bảo một chút thì tốt hơn.

“Chỉ khi làm một kẻ rong chơi kiêu ngạo và độc đoán mới có thể không cần làm bộ làm tịch, không cần nhẫn nhịn ấm ức, còn có thể tùy ý trục xuất những người không trung thành xung quanh mình sau khi nhìn rõ bọn họ.” Vẻ mặt của Mạnh Hàm Nguyệt rất bình tĩnh, khóe môi nở một nụ cười nhạt, nhướng mày nói: "Ngươi cảm thấy sao?"

Trong lòng Đông Mai chấn động: "Là nô tỳ ngu dốt!"

“Đứng dậy đi.” Mạnh Hàm Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Thay y phục cho ta.”

Ngay lúc Mạnh Hàm Nguyệt vừa chỉnh trang xong, một người từ bên ngoài vội vã chạy vào. Nhìn kỹ, đó là người hầu cận bên cạnh đại tướng quân đương triều Mạnh Sùng Sơn – chi phụ của Mạnh Hàm Nguyệt.

"Đại tiểu thư, tướng quân mời người đến thư phòng."

Nghe vậy, trên mặt Mạnh Hàm Nguyệt thoáng qua vẻ đúng như trong dự đoán.



"Quỳ xuống!"

Vừa mới bước vào thư phòng, giọng nói vừa tức giận vừa uy nghiêm của Mạnh Sùng Sơn đột nhiên vang lên.

Mạnh Hàm Nguyệt trong phút chốc ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt của phụ thân đã mất từ

lâu của mình, hốc mắt nàng đột nhiên nóng rực.

Nhưng khi khóe mắt liếc thấy Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt đang ngồi ở một bên, nàng lập tức kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

“Cha, người làm sao vậy?” Đôi mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe lên một tia sáng, nàng cười nhìn ông ấy, mặc dù biết điều đó sẽ khơi dậy sự nghi ngờ nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói: “Đừng nóng giận, sẽ không tốt cho thân thể."

"Con!"

Mạnh Sùng Sơn vốn đã chuẩn bị xong những lời trách mắng, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười rất giống vợ cả của mình, cổ họng ông ấy lập tức nghẹn lại.

Ông ấy nhìn Mạnh Hàm Nguyệt thật sâu, thở ra một hơi dài, bất lực lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nếu con không làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, vi phụ cũng sẽ không tức giận!"

Nhìn thấy dáng vẻ tang thương của Mạnh Sùng Sơn, nơi đáy mắt Mạnh Hàm Nguyệt tràn đầy sự áy náy.

Kiếp trước, vì Tiêu Thị mê hoặc và phủng sát mà nàng trở nên kiêu ngạo ngang ngược, bất cần đời, làm rất nhiều điều sai trái khiến phụ thân càng ngày càng thất vọng và xa cách. Cuối cùng còn họa từ miệng mà ra, hại đến phụ thân!

Giờ phút này, nhìn Mạnh Sùng Sơn ở trước mặt, ánh mắt Mạnh Hàm Nguyệt không khỏi nổi lên một tầng sương mù, chóp mũi có chút chua xót: "Cha..."

Mạnh Sùng Sơn sửng sốt, nhất thời cảm thấy bó tay không còn cách nào, bàn tay to thô do dự một chút, nhấc lên rồi lại cứng nhắc đặt xuống.

Bầu không khí giữa cha và con gái không thể giải thích được khác với suy tính của Tiêu Thị.

Một tia hung ác lóe lên trong mắt bà ta, đang định mở miệng thì bỗng nhiên bị giọng nói của Mạnh Hàm Nguyệt cắt ngang.

Chỉ thấy Mạnh Hàm Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt tủi thân hét lên: "Cha! Con rơi xuống vách đá và hôn mê lâu như vậy! Tại sao khi tỉnh lại cha đã mắng con?"