Lúc này, giọng nói mỏng dẻo lại vang lên: “Nhưng vừa nhìn đã biết Tâm Nhi bị người ta hành hạ ngược đãi đến chết rồi. Công tử rất tốt, từ trước đến nay chưa hề đánh mắng hạ nhân. Chỉ có mấy ngày trước Tâm Nhi đã đắc tội với Mạnh tiểu thư.”
Mạnh Hàm Nguyệt nhíu mày nhìn thẳng vào người đang nói, người nọ mặc một bộ đồ màu trắng với đai lưng màu hồng mơ, trạng phục giống như hạ nhân của Dung Dữ Hạc. Nghe ý tứ của nàng ta nói thì người đã chết kia chính là người nha hoàn đã dây dưa với nàng mấy hôm trước.
Mạnh Hàm Nguyệt cười khẩy trong lòng, thật đúng là lắm mưu nhiều kế để cài bẫy nàng. Nhưng hiện tại nàng cũng không phải là một người ngu xuẩn như trước kia nữa, muốn ra tay với nàng thì hãy chuẩn bị cho việc bị đánh trả là vừa.
“Danh dự của bổn tiểu thư há lại để các ngươi bôi nhọ oan uổng như vậy sao? Về chuyện này, ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích, đến lúc đó các vị nhớ tới xin lỗi ta.”
Mọi người đều ớn lạnh trước cái nhìn bằng nửa con mắt của nàng. Đây là đánh cược thể diện chăng?
Mạnh Hàm Nguyệt không quan tâm đến những điều đó, mặc dù nàng biết rằng bọn họ cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, nhưng nàng đã từng nói trước đây rồi, nếu đã ngu xuẩn thì đừng phô ra cho mất mặt, nếu đã dám xuất đầu lộ diện thay người khác thì hãy chuẩn bị tốt cho việc mất hết thể diện là vừa.
Ngay vào thời khắc mọi người đang giằng co căng thẳng thì Dung Dữ Hạc thong thả đi tới, hắn chậm rãi mở miệng:
“Hàm Nguyệt nói rất đúng. Thanh danh của một cô nương rất quan trọng. Các vị đã quá võ đoán rồi.”
“Viện trưởng, nhưng nàng ta...”
Có người muốn biện giải nhưng Dung Dữ Hạc đã giơ tay lên ý bảo hãy an tâm chớ nóng vội.
“Không cần phải bàn luận thêm nữa, Dung mỗ tin Hàm Nguyệt sẽ tìm ra sự thật.”
Mạnh Hàm Nguyệt liếc nhìn Dung Dữ Hạc, thầm nghĩ dù sao hắn cũng là sư phụ của mình, hơn nữa hắn ăn nói khéo léo dễ nghe như vậy nên nàng sẽ rộng lượng một chút.
“Được rồi, nếu sư phụ đã mở miệng thì nhất định đệ tử sẽ cho người một câu trả lời thỏa đáng.”
Mạnh Hàm Nguyệt quyết định kiểm tra thi thể trước, có thể ở đó sẽ có manh mối, mọi người liền bám gót theo sau. Sau đó mọi người nhìn thấy nàng cứ lật đi lật lại thi thể của Tâm Nhi mà sắc mặt không hề thay đổi.
“Hàm, Hàm Nguyệt, ngươi đang làm gì vậy?” Du Thúc Tuyết hoảng sợ kêu lên, nàng ta lấy tay che mắt lại giống như không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Mạnh Hàm Nguyệt, ngươi thật sự quá đáng mà. Người đã chết rồi mà ngươi còn sỉ nhục nàng ta như thế này.” Phương Thanh Dự tức giận chỉ trích.
Mạnh Hàm Nguyệt cũng không giải thích, nàng chỉ nhìn người nha hoàn lúc nãy và hỏi: “Nàng ta sống ở đâu?”
Phương Thanh Dự thấy Mạnh Hàm Nguyệt không để hắn ta vào mắt, vừa định mở miệng chỉ trích, thế nhưng có một ánh mắt vô hình cứ áp chế lên người hắn ta.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Dung Dữ Hạc thì Phương Thanh Dự nhất thời ngậm miệng. Hắn ta ái mộ Du Thúc Tuyết là thật nhưng hắn ta sẽ không vì thế mà đánh cược tiền đồ của bản thân như vậy được.
Mạnh Hàm Nguyệt không thèm để ý đến bên này mà bước nhanh rời đi, nàng đã có phương hướng.
Mạnh Hàm Nguyệt đi đến căn phòng ở của Tâm Nhi, nhìn thấy thứ bột phấn màu trắng trên mặt đất thì thản nhiên nói: “Lòng bàn chân của người chết có rất nhiều bột phấn. Rõ ràng, nơi này chính là nơi mà hung thủ đã gϊếŧ người, sau đó mới ném xác phi tang. Cho nên hài của người nào có dính loại bột phấn này thì kẻ đó chính là hung thủ.”
Du Thúc Tuyết thầm sửng sốt, không phải Mạnh Hàm Nguyệt chỉ là một kẻ phế vật ngu ngốc sao? Tại sao lại có phương hướng nhanh như vậy?
“Nữ tử tô son điểm phấn là chuyện hết sức bình thường. Nếu không cẩn thận làm đổ thì cũng có thể nằm lại trên đế hài. Chỉ dựa vào chút điểm ấy mà đã kết luận thì có phải đã quá võ đoán rồi không?” Du Thúc Tuyết không cam tâm nên phản bác.
Mạnh Hàm Nguyệt liếc nhìn nàng ta, đây là giấu không được rồi phải không? Xem ra việc này chính là do nàng ta đã khơi mào rồi.
Du Thúc Tuyết thấy Mạnh Hàm Nguyệt không nói gì thì thở phào nhẹ nhõm, nàng ta tưởng rằng lời phản bác của mình có lý. Thế nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dung Dữ Hạc.
“Loại phấn này có mùi đặc biệt, đậm nhạt thích hợp, dường như còn có cả bách hoa chi hương, chắc chắn sẽ có nguồn gốc. Đi kiểm tra sẽ biết trong thư viện có thể có người sẽ có.”
“Đúng vậy, Tâm Nhi tỷ thích nhất là son phấn. Ta đã từng nghe tỷ ấy nhắc đến chuyện này. Đây chính là tỷ ấy tự tay hái nguyên liệu và xin Trầm Hương Các giúp tỷ ấy điều chế ra, là món đồ độc nhất vô nhị.” Có một nha hoàn ở cùng phòng với Tâm Nhi liền bổ sung thêm.