Chương 12: Khí thế ép người

“Một khắc, Lạc Trần Uyển, quá giờ thì không đợi nữa.”

Hạ nhân nhanh chóng đáp lại, Mạnh Sở Nguyệt thầm oán hận thái độ cao cao tại thượng của đối phương, nhưng khi ả nghĩ đến thân phận của Du Thúc Tuyết và kế hoạch của ả vẫn cần nàng ta trợ giúp nên ả chỉ có thể nhẫn nhịn giọng điệu này.

Mạnh Hàm Nguyệt, dựa vào cái gì mà ngay cả gặp mặt Dung Dữ Hạc mà ta còn không thể gặp, thế mà tại sao ngươi lại được hắn ưu ái đến như vậy chứ? Nếu danh tiếng ăn chơi trác táng quần áo lụa là không đủ để áp chế ngươi khiến ngươi suy sụp, vậy thì chung quy chỉ có tâm tư gϊếŧ người nham hiểm độc ác kia mới có thể khiến ngươi không thể có cơ hội chuyển mình.

Chờ đến lúc ngươi bị ném ra khỏi học viện thì đó chính là lúc Mạnh Sở Nguyệt ta xuất đầu lộ diện.

Bên trong phủ Trấn Bắc.

Mạnh Hàm Nguyệt trở thành đệ tử thân truyền khiến Mạnh Sùng Sơn vui mừng khôn xiết và ông còn đặc biệt bày yến tiệc ở trong phủ để ăn mừng.

“Hàm Nguyệt, nữ nhi ngoan của lão phu, nếu như mẫu thân của con thấy con có chí cầu tiến như vậy thì nàng ấy cũng sẽ rất mừng cho con.” Ngay khi yến tiệc vừa bắt đầu thì Mạnh Sùng Sơn đã đi thẳng vào vấn đề và tự hào khen ngợi Mạnh Hàm Nguyệt.

Hai mẹ con Mạnh Sở Nguyệt chỉ có thể trong lòng thì đau khổ mà ngoài mặt thì vẫn ngọt ngào giả bộ chúc mừng mà thôi. Mạnh Hàm Nguyệt thấy vậy thì thật ra trong lòng nàng lại cảm thấy vui mừng.

“Con phải đa tạ phụ thân đã gửi con đến học viện, bằng không làm sao con có được cơ hội như vậy chứ. Chỉ sợ rằng con còn đang ở nhà gây thêm chuyện thị phi mà thôi.”

Những lời nói có vẻ như là cảm tạ của Mạnh Hàm Nguyệt lại một lần nữa nhắc nhở Mạnh Sùng Sơn về chuyện trước đây, khiến lông mày đen rậm của ông khẽ nhíu lại và trên gương mặt hiện lên vẻ dữ tợn: “Tiêu Thị, trước kia nàng đã trì hoãn Hàm Nguyệt lâu như vậy rồi, sau này tại các yến hội phải khen Hàm Nguyệt nhiều nhiều vào. Danh tiếng của nữ nhân là rất quan trọng.”

Tiêu Thị nghe được những lời chỉ trích của ông thì càng tức giận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão gia, thϊếp đã biết.”

Mạnh Sở Nguyệt nhìn thấy mẫu thân phải chịu ấm ức, ả nắm chặt hai nắm đấm lại. Mạnh Hàm Nguyệt, để xem ngươi còn đắc ý được mấy ngày nữa đây.

Hai ngày sau, Mạnh Hàm Nguyệt chính thức đến thư viện học hỏi. Khi nàng vừa đến thư viện thì Dung Dữ Hạc đã ném một đống sách cho Mạnh Hàm Nguyệt và yêu cầu Mạnh Hàm Nguyệt đọc thuộc lòng trong vòng một tháng.

Ngoài miệng thì Mạnh Hàm Nguyệt tỏ vẻ oán giận nhưng trong lòng nàng lại vô cùng cảm kích. Nàng cần phải trưởng thành.

Nhưng ngay sau đó, trong thư viện đã xảy ra một đại sự, đó chính là thị nữ Tâm Nhi đã chết.

“Người này chết một cách khó hiểu quá, không thể giải thích được. Tại sao đang yên đang lành lại bị ném xuống giếng chứ?”

“Phải đó, còn chết rất thảm nữa. Toàn thân nàng ta đều là những vết thương bị ngắt và bị đánh bầm tím cả lên.”

“Ôi, nhưng nàng ta là nha hoàn của viện trưởng mà. Tính tình của viện trưởng tốt như vậy thì sao có thể đánh người được chứ?”

“Đúng đó, đúng đó. Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

“...”

Các đệ tử trong thư viện đã nghị luận rất nhiều nhưng họ không có bất kỳ manh mối nào.

Đúng lúc này, Du Thúc Tuyết đứng dậy nói: “Tất cả mọi người đừng bàn luận nữa. Người này gϊếŧ người tàn nhẫn như vậy, lại còn quang minh chính đại phi tang thi thể, điều đó chứng tỏ là một kẻ có tâm địa độc ác, càn quấy và hống hách. Lỡ như chúng ta nghị luận nhiều rồi thì sẽ chỉ chuốc lấy vạ vào thân mà thôi.”

Mọi người nghe thấy những lời nói này thì trong lòng lại dấy lên nỗi bất bình tức giận.

Một thư sinh mặc áo trắng dẫn đầu mở miệng nói: “Thiên tử phạm pháp thì cũng có tội như thứ dân. Nha hoàn của viện trưởng Dung, người ta là nữ nhân hoàn toàn trong sạch, thế mà ngày hôm nay lại bị gϊếŧ hại dã man thì làm sao chúng ta có thể lùi bước mà không tiến lên phía trước được chứ? Phương Thanh Dự ta sẽ ép cho hung thủ phải nhận tội tử hình.”

“Đúng, nói rất đúng.” Mọi người đều sôi nổi gật đầu.

“Có điều chúng ta không hề có mục tiêu?” Có người lại đưa ra vấn đề.

“Tôi nghe nói đại tiểu thư của Mạnh gia có tính tình cao ngạo và ương ngạnh lắm, ngày thường hay có thói quen bắt nạt hạ nhân. Có khi nào là nàng ta không?”

Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng dẻo như nếp cất lên, thuận lợi dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.

“Đi, chúng ta đi tìm Mạnh Hàm Nguyệt để hỏi chuyện. Một người có tâm địa độc ác như vậy không xứng đáng đứng ở học viện của chúng ta.”

Cuối cùng Du Thúc Tuyết đứng trong đám đông cũng lộ ra một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.

Khi mọi người tìm thấy Mạnh Hàm Nguyệt, họ vừa mở miệng là đã hỏi trách nàng.

Sau khi Mạnh Hàm Nguyệt nghe xong mới biết được nàng chính là đối tượng hoài nghi lớn nhất trong vụ nha hoàn đã chết trước đó, khóe môi của nàng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Một đám ngu xuẩn bị người ta lợi dụng làm một quân cờ mà còn tỏ vẻ dạt dào đắc ý.

“Mạnh Hàm Nguyệt, ngươi thật quá đáng. Đã hại chết người khác mà còn giả bộ ra vẻ như không có chuyện gì cả. Quả nhiên là ác độc mà.”

Phương Thanh Dự tức giận đỏ bừng mặt trước vẻ ngoài thờ ơ của Mạnh Hàm Nguyệt.

Mạnh Hàm Nguyệt lười biếng liếc nhìn hắn ta, nàng cảm thấy mất kiên nhẫn: “Ngươi có nhìn thấy ta gϊếŧ người không? Nếu không thấy thì đừng vu oan cho ta. Còn nữa, đã ngu dốt thì hãy che đậy lại đi, đừng có phô hết ra chỉ tổ mất mặt mà thôi.”

Giọng điệu tức giận này khiến Phương Thanh Dự lùi về phía sau vài bước, hắn ta cứ nói: “Ngươi, ngươi, ngươi...” cả nửa ngày mà vẫn không nên lời.