Vậy sao những người khác không thể học được?
Bởi vì những người khác không có suy nghĩ xa hơn về mười sáu châu Yến Vân. Khi đó mọi người chỉ quan tâm tân triều đình có phái quân đội mới và tiết độ sứ hay không, có thể bắt đầu thu thuế một lần nữa hay không, dân tị nạn có thể trở nên nhiều hơn hay không thôi.
Bọn họ chỉ nhìn thấy và quan tâm đến những gì trước mắt cùng với những thứ có liên quan.
Mười sáu châu Yến Vân và Diệp gia bảo có mối quan hệ rất nhảm nhí. Không một ai đến đó cả.
Chỉ có Diệp tứ thúc khi còn trẻ rời nhà đi xa có đi ngang qua đó, ông ấy đã đến Hà Đông, đó là một nơi rất xa.
Về phần những người khác, đều chưa bao giờ rời khỏi Hà Nam.
Lời mà Dương tiên sinh nói khi đó, hoàn toàn không lọt vào tai của mọi người, bao gồm cả Diệp Toái Kim.
Ngoại trừ Triệu Cảnh Văn.
Anh hùng trong thiên hạ tranh đua, quần hùng bắt đầu mạnh mẽ tranh bá. Triệu Cảnh Văn từ một tên ăn xin đến con rể, từ con rể một đường lên làm Hoàng đế, không phải không có lý.
Diệp Toái Kim quay đầu lại.
Một lúc sau, nàng mới cất tiếng: “Triệu Cảnh Văn, chàng là một người rất thông minh.”
Triệu Cảnh Văn cuối cùng cũng nhận được lời khen ngợi mà hắn chờ đợi, nhưng dường như lại cũng không giống những gì mà hắn hy vọng.
Vì sao hắn luôn cảm thấy ý tứ của nàng không giống cho lắm? Hay là do hắn suy nghĩ nhiều?
Vị hôn phu của nàng có đầu óc thông minh như vậy, vì cớ gì nàng lại buồn bã như thế?
Triệu Cảnh Văn cảm thấy hoang mang.
Diệp Toái Kim vuốt tóc, hỏi: “Nhà chàng ở đâu? Chàng tên là gì?”
“Nơi đó là một chỗ rất nhỏ mà nàng chưa bao giờ nghe nói đến.” Triệu Cảnh Văn nói thêm: “Nằm ở phía Tây Bắc phủ Thái Nguyên.”
Diệp Toái Kim thở dài: “Chàng đi một đường đến Đặng Châu như vậy, cũng không hề dễ dàng gì!”
Triệu Cảnh Văn nói: “Ta cảm thấy người vẫn nên đi bộ nhiều, mở mang kiến thức nhiều hơn mới tốt. Giống như ngày hôm nay, các lang quân đều sợ hãi, nhưng ta không sợ.”
Tuy nhiên, Diệp Toái Kim cũng không có khen ngợi hắn.
Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười mỉa mai nhàn nhạt.
Lừa dối.
Ngươi không sợ là bởi vì trên đường chạy trốn về phía Nam ngươi đã gϊếŧ người.
Đó là một thư sinh, trong túi hành lý của hắn có tiền, quan trọng hơn cả tiền đó chính là hắn ta có thức ăn.
Ngươi ăn thức ăn của hắn, lấy tiền của hắn.
Cuối cùng, ngươi còn chiếm luôn tên của người ta.
Bởi vì ngươi cảm thấy cái tên “Cảnh Văn” dễ nghe hơn “Cẩu Nhi” nhiều.