Chương 47

“Nhưng trước mắt, triều đình này làm sao diệt Lương dựng nước được”

Thập Lang muốn cứu vãn mặt mũi, lập tức cướp lời, đáp: “Đệ biết, hoàng đế cắt mười sáu châu Yến Vân chia cho người Hồ ở phương Bắc, nên người Hồ dẫn binh đến viện trợ, mới đoạt được giang sơn. “

Diệp Toái Kim nói: “Đệ cảm thấy hắn làm như vậy thì thế nào?”

Thập Lang ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói: “Là đồ hèn nhát!”

“Người Trung Nguyên chúng ta mặc kệ đấu đá thế nào, triều đại thay đổi ra sao, đổi tên họ Dịch, đều là chuyện của chúng ta.”

“Người Hồ có thể giống nhau không?”

“Trải qua các triều đại, ta chỉ nghe nói Hoàng đế lợi hại nhất là khi mở mang bờ cõi, hiện giờ mười sáu châu đều bị hắn tặng cho người khác, thật đúng là phá gia chi tử mà! Nếu đổi lại là ta dám làm như vậy, phụ thân nhất định đánh chết ta cho mà xem!”

“Mười sáu châu đó sau này đâu chỉ là họ Dịch, mà ngay cả giống nòi cũng phải thay đổi!”

Diệp Toái Kim gật đầu: “Dân chúng ở phía nam Giang Nam cũng nghĩ như vậy.”

“Mặc dù bây giờ Giang Bắc của chúng ta vẫn là mạnh nhất trên thiên hạ, nhưng nói cho cùng vẫn không bằng trước đây, một phần lớn lãnh thổ đã bị cắt đi rồi.”

“Người khác cảm thấy hắn yếu tự nhiên sẽ đứng lên để tranh giành.”



“Dã tâm có thể lây lan, hơn nữa còn sẽ tiếp tục không ngừng lớn mạnh. Ngươi sao có thể cho phép người khác ngủ ngon ở bên cạnh ngươi chứ? Ta đã trở thành Hoàng đế, há có thể để ngươi cùng ta kề vai sát cánh sao?”

Tam Lang nghe hiểu rõ nhất: “Cho nên, về sau sẽ càng loạn hơn đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Diệp Toái Kim nói: “Chúng ta cũng đừng có suy nghĩ cứ giữ nhà cho tốt là được. Ngay cả khi chúng ta nằm yên trong ổ cũng không ngăn nổi việc người khác muốn mở rộng địa bàn.”

“Sớm hay muộn cũng có một ngày tất cả mọi người đều sẽ không được an ổn như vậy nữa, cũng phải bắt buộc chân ướt chân ráo ra sa trường gϊếŧ địch.”

“Vì thế, bắt đầu từ bây giờ, mọi người hãy làm quen với việc này đi.”

Nàng nói: “Càng sớm càng tốt.”

“Ngày hôm nay, tất cả mọi người đã làm rất tốt.” Diệp Toái Kim thoáng nhìn thấy Thập Lang ưỡn ngực lên thì cố nhịn cười: “Thập Lang cũng không tệ nha.”

“Hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai tiếp tục tuần tra.”

Nhóm lang quân Diệp gia sôi nổi đi ra khỏi lều.

Chỉ còn Đoàn Cẩm nấn ná ở lại trong lều, gót chân như thể dính đầy hồ dán.



Triệu Cảnh Văn và Diệp Toái Kim là phu thê, tự nhiên sẽ ở cùng một lều trại, đương nhiên Triệu Văn Cảnh cũng không cần phải đi. Tiểu tử họ Đoàn làm gì vậy?

Triệu Cảnh Văn kỳ quái hỏi: “Ngươi còn có việc gì sao?”

“Không có việc gì.”

“Không có việc gì thì ở đây làm chi?”

“Ta đi liền đây.”

Cái miệng y thì bảo “đi liền” nhưng ánh mắt thì lại liếc nhìn Diệp Toái Kim.

Khi còn trẻ y chính là hay trốn tránh như vậy sao? Hoàn toàn chẳng có chút khí thế của Trấn quân đại tướng quân tương lai gì cả.

“A Cẩm.” Diệp Toái Kim mỉm cười gọi y lại.

Ánh mắt Đoàn Cẩm lập tức ngập tràn sự mong đợi.

Diệp Toái Kim quả quyết nói: “Hôm nay ngươi đã làm rất tốt.”

Đoàn Cẩm nhếch miệng, rốt cuộc cũng vui vẻ đi ra ngoài.