Chương 38

Huyện lệnh hương nội lập tức sống lại! Cả giận: "Lấy nước cho hắn uống!"

Người ở bên cạnh lập tức cởi hồ lô ở bên hông đưa sang. Người hầu kia uống ừng ực, giọng nói cũng có thể xem như đã đỡ hơn một chút, cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh: "Không xong rồi, Đại Nhân! Diệp gia Bảo khai sát giới rồi!"

Sự cả kinh chưa được dịu đi lại tiếp tục dâng lên.

Đây cũng là một chuyện mà Huyện lệnh nội hương vẫn luôn lo lắng —— cường hào lên mặt, sẽ không chịu trói buộc, tùy ý làm bậy, hoành hành trong thôn.

Mặc dù, vốn dĩ bọn họ cũng không có năng lực trói buộc đầu rắn.

Nhưng cũng may, trước giờ Diệp gia Bảo luôn nổi tiếng nhân nghĩa, quả thật chưa từng làm chuyện gì hoành hành trong thôn.

Huyện lệnh nội hương không tin cho lắm, quát hỏi một câu: "Ngươi chắc chắn là người của Diệp gia Bảo?"

Diệp gia Bảo không dễ đắc tội, cũng không nên có hiểu lầm gì đó.

Người hầu vội bảo: "Tuyệt đối không nhận lầm, chính là Diệp gia Bảo!"

Huyện lệnh vốn đã xuống ngựa, nghe thấy lời thề son sắt của người hầu, lại vội hoảng sợ lên ngựa, cảm thấy khóe miệng cũng sắp bỏng rộp rồi: "Đi mau, mau trở về nhìn xem! Đang yên đang lành, sao Diệp gia Bảo lại ra tay với hương thân huơng lý cơ chứ?"

Không chống đỡ nổi rồi, thật sự, không chống đỡ nổi rồi.

Bằng không... Từ chức về quê nhỉ?

Không ngờ, người hầu lại kéo cương ngựa của hắn ta: "Không phải, Đại Nhân! Người Diệp gia Bảo gϊếŧ không phải là hương dân của chúng ta, là dân lưu lạc."



Huyện lệnh dừng lại.

Người hầu lại nói: "Người xứ khác gan chó dám đoạt lương thực! Lần này không phải là trộm vặt móc túi, là ăn cướp trắng trợn! Nhìn qua chính là có mưu tính từ trước, đều là nam nhân thanh niên trai tráng. Những người xứ khác này ra tay hung ác, làm vội, là cách làm không cần mạng. Hương thân hương lý của chúng ta đều là nông dân trung thực, nào địch lại cách làm như chó điên này. Họ còn gọi người xứ khác đến đánh chết một hương dân của chúng ta nữa."

"Vô cùng may mắn! Gặp phải đại tiểu thư của Diệp gia Bảo đang dẫn người đi tuần! Đại tiểu thư phi ngựa đến, ánh đao lóe lên, người kia liền bay đầu! Máu tươi văng cao ba thước! Thoáng cái, tất cả mọi người đều choáng váng!"

"Người cướp đoạt lương thực đều bị bắt, trực tiếp thẩm vấn ngay tại chỗ, mấy tên cầm đầu cuộc kích động đều bị chặt đầu ngay lập tức! Những người khác bị trói thành một chuỗi đưa đến huyện thành rồi!"

Nghe nói kẻ bị gϊếŧ chính là dân lưu lạc, Huyện lệnh cũng không sốt ruột hoảng hốt nữa, nhưng tâm trạng có chút phức tạp.

Nói như thế nào đây, kỳ quái thật, nghe nói Diệp gia Bảo đại khai sát giới như thế này, tâm trạng của hắn ta cực kỳ mâu thuẫn, vừa cảm thấy an tâm nhưng cũng thấy bất an.

An tâm vì cuối cùng Diệp gia Bảo cũng nổi trận lôi đình mà ra tay, đàn áp tia lửa khắp nơi này.

Bất an vì mơ hồ cảm thấy có một loại cảm giác mãnh thú rời l*иg, khó mà khống chế.

Mặc dù chưa từng bị chống chế qua.

Dù sao cũng chính là vừa an tâm vừa không nỡ, bị hai loại cảm xúc lôi cuốn, thật sự rất là khó chịu.

Hắn ta hỏi: "Đi đến huyện thành làm gì?"

Người hầu lại bảo: "Nói là đi tìm Đại Nhân người đây."