Chương 37

Năm nay cũng không ngoại lệ, đất đai phì nhiêu đã tạo ra một năm được mùa.

Nhưng không thể lơ là quá sớm, phải nhìn thấy số lương thực này nhập kho, có binh sĩ trấn giữ, hắn ta mới có thể thật sự yên tâm.

Chỉ cần trong kho có đầy đủ lương thực, gặp chuyện thì đóng cửa thành lại, phần lớn thời gian có thể bảo toàn được an ninh.

Đương nhiên, vẫn còn một điều kiện tiên quyết khác, chính là dân lưu lạc không bạo động.

Đợi đến khi mảnh cây trồng vụ hè này không có vấn đề gì, hắn ta còn phải đi thuyết phục những hộ nhà giàu kia phát cháo miễn phí nữa.

Lão bách tính bình thường ấy, dù được uống một ngụm loãng thôi cũng sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm nữa.

Chỉ là chuyến đi này không được như ý cho lắm, hai hương thân mà hắn ta đến thăm đều ồn ào khóc than.

Nói láo, trên đường đến đây, hắn ta đều trông thấy tá điền của bọn họ khiêng bông lúa đi bóc vỏ, phơi khô. Còn có rất nhiều hộ viện thanh tráng cầm cây gỗ, quản sự eo đeo cương đao tuần tra qua lại.

Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, phía sau hắn ta lại là một Huyện úy mập mạp, một văn thư gầy gò, bảy tám người hầu không có tinh thần, thực sự không có cách nào so với hộ viện cường tráng của người ta.

Mặc dù hắn ta cũng có thể tổ chức một ít dân tráng (*), nhưng đó là dùng để tuần thành, bảo vệ quê hương, không thể nào xúi giục họ khiến dân lưu lạc và những hộ nhà giàu xảy ra xung đột được.

(*)Dân tráng (民壮): có thể hiểu là lực lượng vũ trang địa phương.

Cách nói chuyện của Huyện lệnh hương nội cũng đều có phần khép nép, không có một chút uy quan nào, ân cần giải thích tình huống hiện tại với những hộ nhà giàu này, khuếch đại kết quả đáng sợ của việc dân lưu lạc nổi lên gây rối.

Đám nhà giàu lại chỉ xua tay: "Nhà ta tường dày viện cao, gia đinh kiện tráng, không sợ."



Tầm nhìn của những người này vĩnh viễn thiển cận như thế! Chỉ biết bản thân! Chỉ lo trước mắt!

Nơi xa nhất mà họ có thể nhìn thấy cũng chỉ là mũi giày.

Cũng như có được ổ Bảo rồi, thảo nào Diệp gia Bảo lại trở nên cậy thế nạt người.

Chuyến đi này phải lui về không công.

Đang ấm ức trên đường về thành, bỗng nhiên phía trước có người hét to: "Đằng trước chính là Huyện Đài Đại Nhân?"

Huyện lệnh với cổ nhìn lại, phía trước có một người hầu cưỡi lừa chạy đến đây, vội vội vàng vàng nhảy xuống: "Không xong rồi, Đại Nhân!"

Đang lúc vụ mùa lại bảo ‘không xong’, Huyện lệnh nội hương giật mình , mông đều nhổm dậy khỏi yên, sợ hãi hỏi: "Dân lưu lạc có hành động lạ thường gì à?"

Tia lửa ở khắp mọi nơi, xung đột giữa người địa phương với người xứ khác càng lúc càng tới tấp, chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi, e rằng cũng có thể thiêu cháy tất cả.

Huyện lệnh lo lắng đến mức ngày nào cũng ngủ không yên, vì hắn ta sợ chuyện này!

Người hầu kia chạy cả đường, cổ họng gần như bốc khói, khàn giọng bảo: "Là, là..."

Huyện lệnh nội hương chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, thoáng cái choáng váng. Mấy năm này vất vả biết bao, năm nay thật sự không vượt qua được hay sao?

"Là, là..." Người hầu lại khàn giọng: "Là Diệp gia Bảo!"

Cách lấy hơi gì thế này!