Chương 36

Sau này, bọn họ có thể thu được một mảng đất lành lớn như thế, toàn bộ đều nhờ thúc thúc và nhi tử của Sở Đế, các huynh đệ xích mích, giết đến ngươi chết ta sống, khiến đất Sở phải chia năm xẻ bảy một lần nữa.

Nói như vậy, Triệu Cảnh Văn thật sự rất may mắn.

Xì, vận may gì chứ, toàn bộ đều nhờ vào sự tính toán của hắn, ngấm ngầm mưu tính gia tộc của hai vợ bôn ba bán mạng cho hắn.

Diệp Toái Kim thu tay nắm đấm, giữa lúc mọi người đang cười hi hi ha ha, nói với Dương tiên sinh: "Ta muốn đấy."

Dương tiên sinh ngẩn người.

Diệp tứ thúc nghe không hiểu: "Muốn cái gì?"

Diệp Toái Kim nhìn chằm chằm vào địa đồ đơn sơ: "Tất cả mọi người đang hành động, chỉ có chúng ta bất động, như vậy sao được. Thế đạo hiện nay chính là đang đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi."

Nàng đặt một quyền tại mảnh kho lương thực cực lớn kia: "Ta muốn Kinh Sở này, tích trữ lương thực, luyện binh. Đợi một ngày kia..."

Đột nhiên nàng mở quyền, hướng năm ngón tay về các hướng, chớp mắt diện tích bao trùm dưới bàn tay cũng lớn ra.

Trong sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bởi vì đây không phải là một chuyện cười mà một khuê nữ trẻ tuổi nói ra, nữ tử này là chủ nhân của Diệp gia Bảo.

Là nàng đang dẫn đường cho mọi người.

Hôm nay, Diệp tứ thúc bị Diệp Toái Kim làm cho kinh sợ rất nhiều lần, ông ấy cảm thấy đầu óc mình quả thực không thể theo kịp nàng nữa. Ông ấy trừng mắt, không biết có nên trách móc nàng hay không.

Là thúc phụ, đương nhiên cần phải trách móc chất nữ ăn nói hoang đường. Nhưng làm thuộc hạ, lại không thể nào làm mất mặt Bảo chủ trước mặt nhiều người như vậy.



Ban đầu, ông ấy từng lục đυ.c tranh chấp với Diệp Toái Kim mấy lần, các con thường ở sau lưng khuyên nhủ ông ấy cơ mà.

Lúc này, Dương tiên sinh vân vê bộ râu trông có hơi bẩn kia của ông ta, trực tiếp tạt cho Diệp Toái Kim một gáo nước lạnh: "Bằng không thì ngươi lên đi."

Bầu không khí lập tức được thả lỏng.

Đang có người chuẩn bị cười, Diệp Toái Kim lại giương mắt.

"Ta biết mà, vậy nên, " Khóe miệng nàng mang theo một nụ cười, hời hợt, "Lấy được Đặng Châu trước đi."

Phảng phất như có một tiếng sấm đánh xuống giữa đại đường nghị sự của Diệp gia Bảo.

Trong chớp mắt, đám người cũng im phăng phắc.Huyện lệnh bên trong Hương Huyện nhấc mũ quan lên để thoát khí, mồ hôi tí tách tí tách rơi xuống.

Hắn ta đã cố gắng đứng dưới bóng cây, vẫn không chịu nổi không khí khô nóng và ánh mặt trời oi bức. Năm nay còn nóng hơn so với những năm qua, hôm nay cũng không như bình thường, luôn khiến lòng người bất an.

Khiến người ta luôn cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy.

Nghỉ ngơ đủ rồi, hắn ta đứng lên: "Đi, tiếp tục đi."

Bây giờ đang thu hoạch vụ chiêm, trong năm này không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả. Hắn ta bèn tự mình đi ra tuần sát.

Thế đạo càng loạn, lương thực càng trân quý. Huyện lệnh nội hương hiểu rất rõ đạo lý này.

Sự an ổn của một huyện nằm ở việc tất cả mọi người có được ăn no hay không.

Đất đai Hà Nam phì nhiêu, thích hợp trồng trọt. Chỉ cần không gặp thiên tai —— Khô hạn, hồng thủy, châu chấu, phần lớn thời gian đều có thể bội thu.