Chương 29

Nhưng vất vả lắm, Diệp Toái Kim mới tranh được Diệp gia Bảo từ trong tay người thân. Tầm nhìn của nàng không đủ xa, suy nghĩ không đủ rộng, trong mắt nàng cũng chỉ có Diệp gia Bảo.

Mặc dù cũng không muốn từ bỏ cơ hội bên ngoài, nhưng sau khi châm chước cân nhắc, nàng đã trao cơ hội này cho Triệu Cảnh Văn

Nàng cho hắn lương thảo binh mã, để hắn thay nàng đi ra thế giới bên ngoài thăm dò một chút.

Vợ chồng một thể, nàng cho rằng Triệu Cảnh Văn đi cũng giống như bản thân nàng đi.

Còn bản thân này thì trấn giữ Diệp gia Bảo, một là trông coi nền móng của ổ Bảo, một là đề phòng thân tộc tranh quyền.

Thiển cận, buồn cười.

Chuyến đi này của Triệu Cảnh Văn như giao long vào biển.

Bất đồng nghiêm trọng lần hai giữa nàng với Dương chính là lúc nàng phát hiện ra sự tồn tại của Bùi Liên.

Cả đời nàng chưa từng nhục nhã như thế này, tức giận đến phát run.

Dương tiên sinh khuyên nàng bỏ Triệu Cảnh Văn.

Bây giờ hồi tưởng lại, lời khuyên của Dương tiên sinh đúng đắn biết bao.

Nhưng nàng không cam tâm.

Suy cho cùng nàng vẫn là một nữ nhân, không cam tâm chắp tay dâng tặng trượng phu của mình cho một nữ nhân khác, không cam tâm thua bởi Bùi Liên.

Nàng muốn khiến Triệu Cảnh Văn quay đầu, khiến Triệu Cảnh Văn hiểu rõ, nàng mới là nữ nhân quan trọng nhất với hắn.

Ngu xuẩn.

Dương tiên sinh thất vọng biết bao, nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng không hề từ chức rời đi mà vẫn một mực đi theo nàng.

Mãi cho đến khi Diệp tứ thúc chết trên chiến trường, cuối cùng Dương tiên sinh cũng nản lòng thoái chí, đi đến trước mặt nàng bảo: "Đống xương già như ta đây không hành quân theo Bảo chủ kịp, không liên lụy ngươi nữa."

Ông ta muốn quy ẩn dưỡng lão rồi.



Khi đó, Diệp Toái Kim đã không còn ghét bỏ ông ta từ lâu rồi, chỉ cảm thấy khổ sở: "Tiên sinh cũng muốn vứt bỏ ta mà đi có đúng không?"

Dương tiên sinh giương mắt nhìn nàng một chút, ôn hòa khuyên nàng: "Chim khôn biết chọn cây mà đậu, là bản tính. Song, tất cả mọi người cũng chỉ là người mà thôi, ngươi đừng oán trách bọn họ."

Vậy nàng nên oán trách ai đây?

Thuật hạ xuất thân từ Diệp gia Bảo ngày xưa, từng bước từng bước bắt đầu nhận Triệu Cảnh Văn làm chủ.

Nàng nên oán trách ai đây?

Đoàn Cẩm chất vấn những đồng bạn ngày xưa, bọn họ còn ra vẻ tự đắc: "Hắn là Bảo chủ phu quân đấy!"

Nàng nên oán trách ai.

Rõ ràng Dương tiên sinh khuyên can nàng từ lâu, con người của Triệu Cảnh Văn lòng lang dạ thú, không biết ân nghĩa, không thể làm bạn.

Nàng chỉ có thể oán trách bản thân.

Khi đó, nàng đã hạ hết hy vọng, nhất định phải làm Hoàng Hậu.

Chỉ khi làm được Hoàng Hậu, tất cả những nỗ lực này mới có thể xem như không lỗ.

Mới không phải sống như một trò đùa.

Nàng thắng trận chiến đó thật thảm.

Nàng cầm thương mờ mịt giữa khắp chiến trường, khắp tầm mắt đều là núi xác và biển máu của Diệp gia quân.

Nàng nhất định phải làm Hoàng Hậu!

Nếu Triệu Cảnh Văn dám không cho nàng làm Hoàng Hậu, nàng sẽ đồng quy vu tận với hắn!

Nếu Triệu Cảnh Văn dám lập Bùi Liên làm Hoàng Hậu, nàng sẽ gϊếŧ Bùi Liên, rồi đồng quy vu tận cùng Triệu Cảnh Văn!

Cũng may, Triệu Cảnh Văn vẫn lập nàng làm Hoàng Hậu.Có một ngày, Đoàn Cẩm đến nói: "Đoán xem ta nhìn thấy ai, là Dương tiên sinh!"



Thế đạo yên ổn nhiều, Dương tiên sinh rời núi đến kinh thành thăm bằng hữu cũ, gặp phải Đoàn Cẩm.

Diệp Toái Kim triệu Dương tiên sinh vào cung, để Dương tiên sinh nhìn nàng một cái.

"Ta làm Hoàng Hậu rồi." Nàng nói: "Ta với Hoàng Đế cùng lên điện bàn chính sự."

Nàng muốn được Dương tiên sinh thừa nhận, nàng không có hề lỗ, Diệp gia Bảo không hề lỗ. Tất cả đều đáng giá.

Khi đó, Dương tiên sinh đã già đi rất nhiều, râu tóc đã bạc phơ, lưng cũng đã còng.

Ông ta nâng đôi mắt tam giác lên, lời nói ra vẫn khiến người ta chán ghét như năm đó.

"Có lẽ bởi vì" Ông ta nói: "Nương nương không thể sinh."

Diệp Toái Kim cứng người.

Lão nhân còn nói: "Không có Diệp gia quân, Nương nương có thể ngồi trên đại điện được mấy năm?"

Toàn thân Diệp Toái Kim cứng ngắc.

Có lẽ lão nhân có lẽ biết mình khiến cho người ta chán ghét, cả đời này ông ta chưa từng nhận được sự ưa thích của Diệp Toái Kim.

Ông ta cung kính quỳ xuống dập đầu với Diệp Toái Kim: "Nương nương bảo trọng."

Sau đó đứng dậy rời đi.

Bùi Liên vẫn cảm thấy có được Đại hoàng tử, dù không làm Hoàng Hậu thì cũng thắng Diệp Toái Kim.

Diệp Toái Kim cũng luôn cảm thấy nàng thất bại trước Bùi Liên vì chuyện này.

Mãi đến khi bị một câu của Dương tiên sinh làm thức tỉnh.

Nàng lại nhìn Bùi Liên, chỉ cảm thấy buồn cười và buồn cười.

Nhớ đến lời nói của Dương tiên sinh, khiến người ta phải cắn chặt răng, môi rách máu chảy!