Chương 28

Nào biết Diệp Toái Kim cũng thật kiên quyết, dùng một bát thuốc mạnh khiến cho bản thân vô sinh.

Nghe nói thuốc kia được lấy từ trong kỹ viện, hoàn toàn không cách nào chữa khỏi.

Ép cháu gái đến tận bước này, người làm trưởng bối như ông ấy cũng cảm thấy khó chịu. Cuối cùng hai bên đều lùi một bước mà thỏa hiệp —— Bọn họ để Diệp Toái Kim làm Bảo chủ, Diệp Toái Kim không sinh hài tử. Tương lai, Diệp gia Bảo vẫn sẽ được truyền cho huyết mạch của Diệp gia.

Có điều, chỉ vì chuyện này mà hai nhi tử đã giận ông ấy trong một thời gian dài.

Cha ruột ép tỷ muội như vậy, bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối diện với Toái Kim đã cùng nhau lớn lên.

Nhưng vì Diệp gia Bảo, Diệp Tứ thúc vẫn tin chắc rằng bọn họ đã làm đúng.

Sau đó, rể mà Diệp Toái Kim chọn được cũng khiến cho bọn họ hài lòng.

Không cha không mẹ, không huynh không đệ. Thậm chí, những đồng hương của hắn cũng âm thầm tiết lộ thật ra bọn họ đều là ăn mày lưu lạc, y phục mà Triệu Cảnh Văn mặc để bước lên võ đài đều được lấy trộm trước đó một đêm.

Thậm chí, tên của hắn cũng chẳng phải Triệu Cảnh Văn, hắn tên là Triệu Cẩu Nhi.

Về phần cái tên ‘Cảnh Văn’ này, đồng hương của hắn bảo: "Trên đường chạy nạn gặp được một tú tài, tên là Tôn Cảnh Văn. Lúc ấy Cẩu Nhi đã hâm mộ, nói rằng tên người ta nghe êm tai."

Triệu Cảnh Văn không có bất kỳ bối cảnh gì, Diệp Toái Kim không thể sinh đẻ, Diệp gia Bảo được định sẵn là sẽ luôn mang họ Diệp.

Diệp tứ thúc cũng an tâm.

Chỉ là giữa thúc cháu đã từng trải qua trận vạch mặt dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra như thế, khúc mắc vẫn luôn nằm ở đó, không cách nào tan biến được.



Diệp tứ thúc nghĩ sẽ phụ tá cho Diệp Toái Kim mấy năm, đợi nàng hoàn toàn thuần thục thì ông ấy sẽ buông tay, không quan tâm đến nữa, sẽ không ở trước mặt nàng để nàng chán ghét nữa.

Nhưng hôm nay, Diệp Toái Kim đột nhiên nhắc đến ‘báo mộng’, nàng muốn làm gì?

Diệp tứ thúc cảnh giác nhìn nàng.

"A?" Có người ở phía bên phải sảnh đường lên tiếng tiếp lời: "Vậy lão bảo chủ đã dặn dò gì thế? Thiếu Bảo chủ nói một chút xem."

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Người kia là một người trung niên ăn mặc kiểu văn sĩ, để chòm râu dê, có vài sợi đã bạc trắng, mang đến cho người nhìn một cảm giác không được sạch sẽ.

Vị này được gọi là Dương tiên sinh, là mưu sĩ của phụ thân Diệp Toái Kim. Từ nhỏ Diệp Toái Kim đã không thích ông ta cho lắm.

Chủ yếu là bởi vì ông ta có một gương mặt ngựa, còn có cái mũi đầy mụn trứng cá đỏ, xấu lắm.

Diệp Toái Kim thích người đẹp.

Sau khi nàng chưởng quản ổ Bảo, luôn có những suy nghĩ đối lập với Dương tiên sinh, khó mà hòa hợp.

Thật ra, nàng luôn hy vọng rằng ông ta có thể tự mình hiểu rõ và chủ động từ chức, nhưng ông ta vẫn cứ khăng khăn nương nhờ Diệp gia Bảo để dưỡng lão. Nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ông ta vì phụ thân.

Giữa hai người có hai lần bất đồng rất lớn, một lần chính là vì ông ta khuyên nàng đừng vì Diệp gia Bảo mà tự làm khổ mình, dù loạn thế hung hiểm, nhưng cũng có vô số cơ hội.