"Sao Tiểu Nhạc lại đến quán bar khu D vậy?" Bên ngoài phòng cấp cứu, Phong Diệc cởϊ áσ khoác dính đầy máu của mình ra, quay đầu cau mày hỏi Tần Lễ bên cạnh.
"Lỗi của tôi". Tần Lễ nắm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hết sức mệt mỏi tựa vào tường phía sau, "Cậu bảo tôi lưu ý em ấy một chút, nhưng mấy ngày nay tôi thấy em ấy giống như là nhận mệnh, không hề khóc nháo, nên buông lỏng cảnh giác, không nghĩ tới..."
Tần Lễ có chút chán nản xoa lông mày, không nghĩ tới Tần Nhạc sẽ len lén từ trong nhà chạy ra ngoài, đi quán bar mua say, sau đó vận khí không tốt đυ.ng phải mấy tên Alpha côn đồ.
Hắn bị dụ dỗ đến khu D giá rẻ trong phòng trọ, vào khoảnh khắc khi mấy tên Alpha côn đồ muốn thi bạo, Tần Nhạc rốt cuộc bị dọa tỉnh rượu, vì tự bảo vệ mình mà hắn dùng mảnh vỡ chai bia hủy hoại tuyến thể chính mình rồi lại nhảy xuống từ cửa sổ phòng trọ lầu hai.
Mà hôm nay Tần Lễ đang làm nhiệm vụ, điện thoại di động đang trong trạng thái tắt máy, người qua đường nhặt được Tần Nhạc đành phải gọi điện thoại cho Phong Diệc.
"Đáng lẽ tôi nên nghe lời cậu, tìm thêm vài người trông chừng em ấy."
Trên người Tần Lễ còn mặc trang phục tác chiến do vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ chưa kịp đổi, người này làm đội trưởng hình sự trong hệ thống công an thiết huyết vô tình nhất, quanh năm duy trì một khuôn mặt nghiêm túc cấm dục như băng sơn vạn năm, giờ phút này hốc mắt cũng có chút đỏ lên, "Nếu như Tiểu Nhạc..."
"Sẽ không" Phong Diệc ngắt lời anh ta. "Cậu ấy không sao."
Tần Lễ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, Phong Diệc cũng nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Kỳ thật anh đang đánh cược.
Kiếp trước Tần Nhạc cũng từng xảy ra chuyện như vậy, Phong Diệc nhớ rõ sau khi mình và Tịch Dạng kết hôn, Tần Nhạc bởi vì không chấp nhận được anh cưới người khác, do đó bắt đầu trả thù bản thân sa đọa, mỗi ngày hắn đi quán bar mua say, đổi bạn trai khác nhau.
Rốt cuộc vào ba tháng sau, Tần Nhạc đi theo một Alpha đi thuê phòng, nhưng mà vào thời điểm sắp lên giường, Tần Nhạc lại đột nhiên đổi ý, mà vị Alpha bạn trai kia của hắn lại không muốn dừng lại, hắn lợi dụng tin tức tố Alpha ý đồ ép buộc Tần Nhạc thuận theo.
Tần Nhạc là một người mạnh mẽ, biết mình không có đường để đi, hắn tự tay dùng cây kéo khách sạn cung cấp hủy diệt tuyến thể của mình.
Mà sau khi hắn được đưa vào bệnh viện cấp cứu mười mấy giờ, cuối cùng phẫu thuật vẫn thất bại, không thể tỉnh lại.
Lúc đó bác sĩ mổ chính là chủ nhiệm Vương.
Thời gian trở lại hiện tại, tuy rằng Tần Nhạc trải qua sự tình thay đổi, dẫn đến kết quả lại giống nhau, hơn nữa thời gian kết quả này phát sinh so với đã từng sớm hơn rất nhiều.
Phong Diệc bị đánh trở tay không kịp.
Sau khi biết Tần Nhạc gặp chuyện không may, Phong Diệc biết, có thể cứu hắn cũng chỉ có Tịch Dạng.
Năng lực của Tịch Dạng so với chủ nhiệm khoa bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều.
Khi từng người thân bên cạnh Phong Diệc lần lượt người chết đi, lúc anh đối chất với Tịch Dạng từng hỏi qua, "Cái chết của Tần Nhạc có liên quan gì đến cậu không?"
"Cậu ấy không phải do em hại". Tịch Dạng thẳng thắn nói: "Nhưng em không cứu cậu ấy, nếu em mổ chính, phẫu thuật sẽ không thất bại.
Phong Diệc đỏ mắt hỏi từng chữ từng chữ, "Cậu ấy với các người cũng có thù oán hay là cản trở nhiệm vụ của cậu?"
"... Cũng không phải". Tịch Dạng dừng một chút nói: "Em không muốn cứu cậu ấy."
Cứu người là sứ mệnh của người mặc áo blouse trắng kia, nhưng Tịch Dạng lại không có phẩm hạnh như vậy, ngay lúc đó cậu rõ ràng có năng lực cứu người, lại đứng ở vị trí trợ thủ lạnh lùng nhìn Tần Nhạc nhỏ hơn mình vài tuổi, sinh mệnh từng chút xói mòn, cuối cùng tim đập trên màn hình kéo thành một đường thẳng tắp.
Lúc đó chủ nhiệm suy sụp buông tay cầm dao giải phẫu xuống, bên cạnh có nữ trợ lý không nhịn được che miệng mà khóc, chỉ có mặt mũi phía sau khẩu trang của Tịch Dạng không chút thay đổi.
Đại Trạch từng nói, sự khác biệt giữa một người trên bàn mổ và một miếng thịt đông lạnh trong mắt Tịch Dạng chính là người trước biết thở còn cái sau thì không.
Máu lạnh của cậu thấm vào trong xương.
Bởi vậy kỳ thật Phong Diệc cũng không nắm chắc Tịch Dạng sẽ nghe lời anh.
Anh chỉ có cá cược.
Rốt cuộc trải qua mười ba giờ dày vò dài đằng đẵng, đèn trên phòng cấp cứu đột nhiên tắt.