Chương 3

Trăng đêm nay đặc biệt sáng, đêm nay gió bắc đặc biệt mạnh.

Diệp An Thanh nằm ở đầu giường ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vầng trăng khuyết bên ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Diệp An Thanh từ nhỏ đã sợ đau, vết thương trên lưng đau đến mức răng nàng va vào nhau lập cập, cơn đau khiến nàng toát mồ hôi lạnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Diệp An Thanh rùng mình một hơi, chậm rãi đưa tay ra, từ phía sau kéo chăn bông rách nát đến gần thắt lưng.

Nàng đã sống trong lãnh cung được năm ngày.

Đêm hôm đó, sau khi Đức công công tuyên chỉ trước cửa cung, nàng từ một Hoàng Hậu cao cao tại thượng trở thành một phi tần bị phế trong lãnh cung.

Nàng thậm chí còn chưa kịp quay lại Cảnh An Cung để chữa trị vết thương, thay quần áo, liền bị trực tiếp mang đi ném vào lãnh cung này.

Mấy ngày nay, Diệp An Thanh ngày ăn hai bữa, nghe kinh kịch "Đậu Nga Oan" do thái phi phòng bên hát suốt năm ngày, gϊếŧ chết tám con chuột, vết thương lành lại rách, giày vò nàng khổ không thể tả được…

Lúc Diệp An Thanh đói, cũng muốn nướng một con chuột lên ăn. Mặc dù nàng trước khi vào đây gặp một con chuột là nhảy xa ba trượng, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, nàng phải sống sót.

Tổ mẫu trước khi chết đã dặn dò nàng: Diệp Gia ra ngoài phải có phong thái võ tướng, không được tham sống sợ chết!

Nhưng nàng run rẩy tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được đánh lửa, giữa “ăn chuột sống” và “chết đói”, nàng dứt khoát chọn cái sau. Nàng nghĩ, chết đói không phải là sợ chết phải không?

“Cạch-”, cánh cửa đổ nát được mở ra.

Chiếc đèn l*иg rực rỡ, ngay lập tức chiếu sáng căn phòng đổ nát.

"Hừm ~ Mùi gì thế này?" Ánh mắt Đức Quý Phi rơi vào bánh bao hấp trên bàn, chán ghét che miệng mũi bằng khăn tay, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp An Thanh, vẻ mặt hết sức đắc ý.

"Tỷ tỷ đã nói thế nào nhỉ? Chó cùng rứt giậu. Muội xem, quả báo đến rất nhanh.”

Diệp An Thanh cụp lông mày, không nói gì, đạo lý cứt chó gì!

Đã trung thành với triều đình, giải quyết vấn đề cho bách tính, bây giờ lại phải chịu quả báo?

Linh Lung thanh âm sắc bén: "Phế phi to gan, nhìn thấy quý phi lại không hành lễ?" Nàng tiến lên, kiêu ngạo kéo Diệp An Thanh.

Diệp An Thanh đau đớn rêи ɾỉ, nghiến răng nghiến lợi, kìm nén tiếng kêu đau đớn.

Chậm rãi nâng thân trên lên, từng bước một từ trên giường di chuyển xuống, thẳng lưng, hơi cúi người xuống, cắn răng nói: "Thỉnh an quý phi nương nương.”

“Này~” Đức Quý phi khẽ cười một tiếng, đi vòng qua bên cạnh Diệp An Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Muội muội thật khách khí.” Đột nhiên cảm thấy tay mình dính dính, lúc thu hồi lại mới thấy đầy máu, "A~ bẩn quá, bẩn quá đi.”

Linh Lung lập tức tiến lên lau sạch cho Quý phi nương nương.

Đức Quý phi cau mày nói: “Xui xẻo!”

“Không phải ta mời quý phi nương nương tới đây tìm xui xẻo.” Diệp An Thanh một tay đặt ở mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, lại khiến nàng lưng đau nhức.

Đức Quý phi che mặt cười nhẹ: “Ôi! Muội muội ở hậu cung diễu võ dương oai đã ba năm rồi, hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, sao có thể không đến giúp đỡ?”

Diệp An Thanh không nói nên lời. Đó gọi là diễu võ dương oai sao? Có lẽ cô ta chưa bao giờ thấy nàng và nhị ca vui vẻ như thế nào ở ngoài cung! Không hiểu biết!

"Bây giờ đã thấy rồi, vui lòng quay về cho!”

Đức Quý phi cười lạnh nói: “Nghe nói muội muội trèo tường trốn ra khỏi cung, đang lo lắng sao? Thị vệ trong cung yếu đến mức để muội muội lẻn ra ngoài như vậy à? Tỷ tỷ còn nghe nói, muội muội trên đường về đúng lúc gặp phải thích khách?”

Diệp An Thanh sửng sốt một chút, "Là cô?”

"Hừ! Bổn cung cũng không thèm tự mình làm!" Đức Quý phi bước nhanh về phía cửa, sau đó dừng lại một chút, "Muội muội tự hào là mình thông minh, nhưng hóa ra vẫn còn chưa phát hiện ra lợi hại trong đó!”

Trong sân vang lên tiếng đóng cửa, ánh sáng bị chặn lại, trong phòng trở lại im lặng như chết.

Diệp An Thanh nằm bất động ở bên giường, nàng cho rằng mình đủ thông minh, cẩn thận là có thể thuận lợi ra khỏi cung, thích khách nhất định là do Tôn thừa tướng phái đến, chẳng lẽ có chuyện gì khác?

"Bùm!”

Có thứ gì đó nặng nề đã rơi ở bên ngoài!

Diệp An Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thốn Trung khập khiễng đi về phía mình.

“Nương nương, nô tài tới đây thăm ngài.” Thốn Trung nhìn thấy nương nương liền quỳ xuống đất hành lễ.

Diệp An Thanh hất cằm ra hiệu đứng lên, nàng cảm giác được thân hình gầy gò của Thốn Trung lại lần nữa co rúm lại, trong lòng không khỏi chua xót.

Diệp An Thanh chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt, trầm giọng nói: "Đứng lên, hiện tại ta không còn là hoàng hậu nữa, không cần hành đại lễ như vậy.”

Thốn Trung đứng dậy nhìn ánh trăng, lập tức tức giận nói: "Sao lại quá đáng như vậy? Đây là đồ ăn cho người ăn à?”

Diệp An Thanh mở to mắt: "...”

Đây là thứ mà chủ tử của ngươi đã ăn hai lần rồi!

Thốn Trung vẫn không có phản ứng, hung ác nói: “Con khốn vô tâm này sớm muộn gì cũng sẽ bị bầy sói đói xé xác.”

Diệp An Thanh nhếch miệng cười, đủ ác! Người của Cảnh An Cung bọn họ, không giỏi đánh nhau, chỉ có cãi nhau là lợi hại.

“Mùi gì thế?” Hắn ngửi ngửi xung quanh, kêu lên: “Nương nương bị thương sao? Để ta xem xem?”

"Ai, này, nhẹ nhàng một chút, ta bị chém sau lưng!" Diệp An Thanh thở dài một hơi, đè nén đau đớn.

Thốn Trung lau nước mắt nói: "Nương nương cố chịu một chút. Ngày mai nô tài sẽ tìm cách mang thuốc đến.”

Nghĩ nghĩ, hắn đưa tay lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận cầm bốn góc rồi mở ra từng cái một: đó là hai miếng bánh hoa quế đã bị bóp nát.

"Nương nương thử đi, nô tài cố ý để lại cho ngài.”

Diệp An Thanh cầm lấy chiếc khăn tay, cầm chiếc bánh hoa quế thơm ngọt ngào lên cắn một miếng, tuy đã hơi cứng rồi, nhưng nàng đang đói bụng hai ngày nay lại cho rằng đây là chiếc bánh ngon nhất trên đời. Nàng nuốt xuống trong một ngụm. Kết quả bị nghẹn, ho khan, cơn đau ở lưng khiến nàng run rẩy toàn thân.