Chương 2

Nàng, Diệp An Thanh, lớn lên trong vòng tay gia tộc, cành vàng lá ngọc, là đứa con gái duy nhất dưới sự che chở của cha mẹ, được chiều chuộng, không bị quản thúc, hai người ca ca của nàng cũng quan tâm yêu thương nàng. Nhị ca thường đưa nàng đi săn chim bắt cá, trèo tường đánh nhau, sống rất tự do tự tại.

Nhưng ngọn lửa lớn tại Hoan Nguyệt Lâu ở Lạc Kinh Thành, vốn không liên quan gì đến Diệp Gia, đã thiêu rụi sự yên bình của Diệp Gia trong hơn mười năm.

Tin đồn lan truyền khắp Lạc Kinh Thành rằng Cung Khanh Khanh, vũ kỹ ở Hoan Nguyệt Lâu, người được Triệu Cẩn mến mộ khi còn là thái tử, đã chết trong trận hỏa hoạn ngập trời, Triệu Cẩn vô cùng đau buồn, dần dần chủ động trong cuộc tranh giành hoàng quyền.

Đây vốn là kịch bản của người khác, không liên quan gì đến nàng, Diệp An Thanh.

Nhưng mà, để thu phục triều thần và ổn định địa vị, thái tử đã đề thân với Diệp Gia vừa có binh lực vừa có tiền tài, muốn cưới Diệp An Thanh làm chính phi.

Hoàng tử khác vì chuyện này mà tránh xa Diệp Gia nhất có thể, sợ người khác nói rằng họ có dã tâm.

Thái tử đề thân, danh chính ngôn thuận!

Sau khi vào cung, nàng nghe theo lời dạy của cha mẹ, không kiêu ngạo, nóng nảy, đố kỵ, kiềm chế tính tình sôi nổi hoạt bát của mình, trở thành một Hoàng Hậu hiền lành, rộng lượng, đức độ trong ba năm, quản lý tốt hậu cung!

Hoàng Thượng bị mỡ heo che mắt rồi à? Vậy mà lại không nể công lao và ân tình của Diệp Gia, trực tiếp thu nhà.

Hừ! Đức Quý Phi có một câu không sai, “chó cùng rứt giậu”!

Nhớ đến tháng trước Hoàng Thượng còn không thèm nghe lời giải thích của nàng, đây rõ ràng là ủ mưu đã lâu!

“Phi!”

*

Đêm tối tĩnh mịch, giống như chân trời hạ xuống một màn đêm vô tận, mặt trăng trốn sau đám mây như ẩn như hiện.

Trên đường không một bóng người.

Diệp An Thanh cải trang thành cung nữ mang theo Ngọc Nghi leo cầu thang bò lên tường, lẻn trốn ra ngoài, cách một con đường đã nghe thấy tiếng binh đao cùng tiếng khóc than từ Diệp Phủ truyền đến, hai người không khỏi tăng tốc độ.

Diệp An Thanh cũng là bất đắc dĩ, nàng bây giờ vẫn đang bị cấm túc, không thể quang minh chính đại xuất cung, nhưng mà cha mẹ sắp phải lưu lạc phương xa, nàng phải quay về gặp họ lần cuối, nếu không sợ là đời này không có cơ hội đoàn viên.

Thốn Trung bảo nàng đi xin Hoàng Thượng, nói Hoàng Thượng khoan dung một lần.

Ôi! Nàng mới không tin!

Từ xa xưa, mưu lược hoàng quyền phần lớn đều là như vậy, trước khi Hoàng Thượng lên ngôi, hắn dùng nhà Diệp Gia tiêu diệt những kẻ bất đồng chính kiến, sau khi lên ngôi thành công, hắn không cần Diệp Gia nữa, lại luôn lo lắng Diệp Gia đe dọa ngai vàng.

Chỉ không ngờ tai họa lại đến nhanh đến thế!

“Hoàng Hậu nương nương xin dừng bước!”

Hàng trăm binh lính đột nhiên tràn ra khỏi ngõ, bao vây hai người, tướng lĩnh dẫn đầu là thị vệ của Hoàng Thượng, Lương Xuyên.

Diệp An Thanh cảm thấy không ổn, bây giờ nàng ăn mặc như cung nữ, nhưng vừa nhìn đã nhận ra, đám người Thốn Trung trong cung nhất định có vấn đề gì đó, nàng trầm giọng nói: “Hoàng Thượng phái ngươi tới đây à?”

Lương Xuyên quỳ xuống chắp tay đáp: “Vi thần làm theo mệnh lệnh, hy vọng Hoàng Hậu hiểu cho, lập tức theo ta hồi cung.”

Diệp An Thanh tiến lên hai bước, đỡ Lương Xuyên đứng dậy: “Hiện tại Diệp Gia gặp nạn, Lương thống lĩnh vẫn coi bổn cung như Hoàng Hậu, trong lòng bổn cung rất cảm kích, nhưng Diệp Phủ gần như vậy, Lương thống lĩnh có thể cho bổn cung trở về nhìn một cái hay không, sau đó ta sẽ thỉnh tội với Hoàng Thượng.”

Sắc mặt Lương Xuyên bình tĩnh: "Vi thần nhận được lệnh đưa Hoàng Hậu về cung, không được chậm trễ. Thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh.”

Ngọc Nghi ở một bên sốt ruột trước: “Lương thống lĩnh nhà ngươi, đứng nói chuyện mà không đau lưng, nếu như Lương Phủ của ngươi cũng bị thu, ngươi làm sao có thể không lo?”

"Ngọc Nghi, không được vô lễ!" Diệp An Thanh tức giận hét lên, nhưng trong lòng lại nói: "Làm tốt lắm!”

Diệp An Thanh áp cơn giận xuống, khẽ mỉm cười: “Bổn cung biết Lương thống lĩnh khó xử, nhưng thời gian ta ngươi giằng co ở đây, cũng đủ để bổn cung nhìn xem một cái. Chúng ta mỗi người lùi lại một bước thế nào? Bổn cung không đi cáo biệt với người nhà. Nhìn qua một chút thôi có được không?”

Từ khóe mắt, Lương thống lĩnh liếc nhìn Ngọc Nghi đang đứng sang một bên với đôi mắt mở to, giọng nói giận dữ, trong lòng cảm thấy có chút do dự.

Ngọc Nghi bước tới, xem nhẹ cái chết đứng trước mặt Diệp An Thanh: "Nương nương, người đi đi, hôm nay nô tỳ có mạo hiểm mạng sống của mình cũng phải để cho người gặp được lão gia phu nhân.” Nàng không phải là mù quáng, nếu Diệp Gia mất đi quyền lực, tiểu thư và nô tài của Tĩnh An Cung sẽ không có kết cục tốt, thà hy sinh mạng sống của mình để cho tiểu thư quay về Diệp Phủ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho tiểu thư.

Diệp An Thanh đưa tay kéo Ngọc Nghi lại phía sau, "Ngọc Nghi, đừng gây sự.”

Bé con, năng lực của muội không đủ để người khác rút kiếm, muội có thể chết chỉ bằng một nắm đấm đó biết không?

Ngọc Nghi còn đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy xa xa lóe lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo: "Nương nương cẩn thận!" Nàng vừa nói vừa đẩy Diệp An Thanh ra.

Hơn chục người đeo mặt nạ đen đột nhiên cầm kiếm tiến tới.

"Có thích khách, bảo vệ nương nương." Lương Xuyên hạ lệnh, một trăm người trong nháy mắt từ bắt người chuyển sang bảo vệ người. Bốn phía đều là đánh nhau, vũ khí va chạm, phát ra tiếng keng keng, nồng nặc mùi máu tanh lan tràn khắp nơi…

Diệp An Thanh loạng choạng giúp Ngọc Nghi trốn đông trốn tây.

“Vù…”

Diệp An Thanh rêи ɾỉ một tiếng, một cơn đau nhức thấu tim truyền đến từ lưng nàng, trong nháy mắt truyền đến tứ chi… Nàng loạng choạng…

Nàng nghiến răng kéo Ngọc Nghi vào góc tường, đưa tay sờ sờ ngực Ngọc Nghi, ướŧ áŧ, nàng bị một kiếm đâm trúng, Diệp An Thanh mất đi bình tĩnh vừa rồi, hoảng sợ nói: “Ngọc Nghi, cố chịu một chút.”

Diệp An Thanh hối hận chết đi được, lẽ ra nàng không nên đồng ý để Ngọc Nghi đi theo nàng ra ngoài.

Nước mắt trên má Ngọc Nghi không ngừng lăn xuống, nàng thở hổn hển an ủi tiểu thư: “Tiểu thư, nô tỳ đi cầu Nại Hà dò đường trước, đợi tiểu thư ở đó, kiếp sau nô tỳ sẽ lại hầu hạ tiểu thư.”

Lương thống lĩnh xông tới phía trước, ôm lấy Ngọc Nghi, khẩn trương nói: "Nương nương, mau theo ta về cung, có lẽ Ngọc Nghi còn có thể cứu.”

Diệp An Thanh: “...”

Diệp An Thanh cắn môi, quay đầu thật sâu nhìn Diệp Phủ, sau đó quay người đi theo Lương Xuyên về cung.

Đức công công ở bên cạnh Hoàng Thượng đợi ở cửa cung đã lâu, nhìn thấy Diệp An Thanh trong bộ dạng khốn khổ xuất hiện trước cửa cung, hắn mơ hồ thở dài, chậm rãi mở chiếu chỉ, nói với giọng the thé: "Diệp Thị tiếp chỉ.”