Hoàng hậu Diệp An Thanh của Tĩnh Quốc đã bị cấm túc ở Cảnh An Cung hơn một tháng!
Trước cửa sổ một chậu phù dung sắp nở, hoa có chút héo, Diệp An Thanh xắn tay áo lên, dùng kéo nhàn nhã cắt tỉa.
Ngọc Nghi mang điểm tâm mới làm từ căn bếp nhỏ ra, là bánh bột hạt dẻ mới hấp với đường quế, nàng nhìn dưới đất bừa bộn, những bông hoa đã héo lại càng bừa bộn hơn, Ngọc Nghi lắc đầu: “Nương nương thật sự không phải làm đâu, để cung nhân đến cắt tỉa đi.”
Tay cầm kéo của Diệp An Thanh hơi khựng lại.
Đúng vậy, nàng rõ ràng không phải làm hoàng hậu, thế nhưng nàng lại sống ở cái hoàng cung vô hồn này ba năm…
Diệp An Thanh buông kéo xuống, cầm lấy điểm tâm Ngọc Nghi đưa cho ăn một miếng, ừm, làm hoàng hậu cũng có cái lợi của nó, như có thể ăn những chiếc bánh ngon nhất thiên hạ, mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất.
Nhai mấy miếng, lại thở dài, mặc dù món điểm tâm này rõ ràng không còn ngon như trước, mặc dù quần áo mùa đông của Cảnh An Cung vẫn chưa về.
Nàng vào cung đã ba năm, không hề được ân sủng, nhưng lại rất hòa hợp với hoàng thượng.
Một tháng trước, rõ ràng Đức Quý Phi đã châm chọc nàng trước, nói nàng chỉ biết dựa vào Diệp Gia để trở thành hoàng hậu, Diệp An Thanh nghi hoặc, chẳng phải Đức Quý Phi cũng dựa vào phụ thân mình là Tôn thừa tướng, mới được phong là quý phi đó sao?
Kẻ tám lạng người nửa cân, vậy thì có gì đắc ý?
Diệp An Thanh không muốn tranh cãi với nàng ta nên quay người rời đi, hành động này hiển nhiên không phải là điều Đức Quý Phi mong muốn.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu chỉ có hai người họ mới nghe được: “Chó cùng rứt giậu. Diệp Gia hiện tại đắc ý thế nào thì sau này sẽ thảm hại thế ấy. Nghĩ như thế, Diệp Gia cũng như châu chấu sau mùa thu. Đợi ngày đó đến, mẹ và tẩu tẩu của cô sẽ bị đuổi đến Túy Nguyệt Các, Hoàng Hậu nên xử lý thế nào đây? Hahahahahahahahaha…”
Cha mẹ cô mới là châu chấu, nữ nhân trong nhà cô đều là kỹ nữ!
“Bốp!”
Diệp An Thanh tát một cái thật mạnh vào mặt Đức Quý Phi, khuôn mặt kinh ngạc và tức giận của Đức Quý Phi dưới vết tát đỏ bừng trông rất hung dữ.
Trong triều, cha nàng vừa giải quyết vấn đề lũ lụt ở Giang Nam, cả triều đều vỗ tay tán thưởng, Đức Quý Phi mới nói ra những lời bóng gió như vậy, mọi người đều nói “hoàng hậu hiền lương thục đức”, nhưng thật ra, Diệp An Thanh không phải là người ôn hòa, nhẫn nhịn.
Mắng nàng thì được, nhưng mắng cha mẹ nàng thì không thể!
Diệp An Thanh vung tay áo, xoay người rời đi, không muốn đυ.ng phải vẻ mặt u ám của Hoàng Thượng…
Diệp An Thanh: “...”
Tình tiết tiếp theo cũng giống như những câu chuyện khác: Quý Phi mỏng manh yếu đuối phàn nàn trước Hoàng Thượng, còn Hoàng Hậu độc ác bị cấm túc khốn khổ.
Cấm túc cũng khá tốt.
Không cần phải quản hậu cung, không cần đối mặt với các loại yêu ma quỷ quái, nàng và Ngọc Nghi có thể chơi cờ tản bộ mỗi ngày, rất thoải mái.
“Không xong rồi không xong rồi! Diệp Phủ bị tịch thu rồi!”
Thốn Trung vốn luôn ổn trọng, đẩy cửa xông vào, lo lắng hét lên.
Điểm tâm Diệp An Thanh vừa nuốt bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng, "Khụ khụ khụ..." Nàng ho khan, mặt đỏ bừng.
Vừa thuận khí cho Hoàng Hậu, Ngọc Nghi vừa lo lắng hỏi: "Chuyện gì thế?”
Thốn Trung lau mồ hôi trên trán, “Ta vừa nghe nói Diệp đại nhân sau khi nghe Hoàng Hậu bị cấm túc liền tại triều kêu oan. Hoàng Thượng nổi giận, sau đó mấy vị đại nhân hợp lực luận tội Diệp đại nhân tham ô, phá rối kỷ cương, nhận hối lộ, mua quan bán chức, hơn chục tội danh khác nữa.”
"Nói nhảm!" Diệp An Thanh đập tay lên bàn!
Huống chi phụ thân nàng cũng không phải là người liều lĩnh như vậy, nàng đã ba năm không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng cha mẹ lại tận tâm dạy dỗ, khuyên nhủ nàng phải ân cần! Ông ấy làm sao có thể vì chuyện này mà mâu thuẫn với Hoàng Thượng? Hơn nữa, đối với Diệp Gia thứ không thiếu nhất chính là tiền bạc, nhận hối lộ cái gì?
Đúng! Diệp Gia của nàng, dùng cách nói của người kể chuyện tại quán trà Thiêm Hương ở Lạc Kinh Thành chính là: quyền thế ngút trời, phú khả địch quốc.
Tổ mẫu của Diệp An Thanh là con gái duy nhất của Trấn Nguyên tướng quân Lý Hồng Tùng, tổ phụ là đích tử của tể tướng khai quốc Diệp Vi Trung, phụ thân là nhất phẩm thượng thư, lại cưới đích nữ phú thương của Lạc Kinh, Tô Thấm Nhi.
Có thể gọi là: Liên hợp văn võ thương!