Chương 22: Trên xe buýt (H)

Không còn mẹ Trường quấy rầy, Trường Ngọc mới có thể thu thập xong xuôi, lần nữa nằm lên giường, lăn qua lộn lại một hồi mới ngủ được.

Mở mắt ra, vậy mà lại thấy mình đang nhồi nhét trong một đám người. Mặt đất dưới chân không quá ổn định, đám người hỗn loạn chen chúc trên xe, chẳng khác nào một hộp cá mòi.

Không khí vẩn đυ.c, cô theo bản năng tìm Cố Tranh. Xe tự nhiên tăng tốc, Trường Ngọc chới với ngã về sau. Cánh tay cô múa may mong vịn được thứ gì, giây sau liền lọt thỏm vào l*иg ngực ai kia.

Hơi thở thanh mát, hòa tan không khí "ô nhiễm".

Bàn tay to ôm lấy vòng eo mềm mại, giúp cô dừng lại một cách vững vàng.

Trường Ngọc vui sướиɠ xoay người, thấy ngay đồng phục cấp ba trên người Cố Tranh, đẹp trai lại cao ráo. Đồng phục cấp ba của bọn họ là phiên bản đặc biệt, trước đây chỉ là một bộ quần áo dài rộng sến súa, tới thời bọn họ may sao được cải cách. Nam sinh đổi thành quần tây áo sơ mi, thắt cà vạt*. Nữ sinh thì trên mặc áo sơ mi, dưới là váy kẻ caro, hai chân mang vớ dài màu đen cao quá đầu gối.

(thật ra trong bản convert là nam thắt nơ, nhưng mà thấy thắt nơ giống học sinh tiểu học quá, nên xin được mạn phép đổi lại là thắt cà vạt nha)

Vốn dĩ Cố Tranh đã đẹp trai, mặc vest đến trường càng khiến các cô đỏ mặt thét chói tai. Trường Ngọc nhớ, hồi đó ngay cả cô nhìn thấy Cố Tranh cũng đỏ mặt. Giờ được anh ôm, đương nhiên lại càng thẹn thùng hơn rồi.

Cô chống tay lên vòm ngực rắn chắc của Cố Tranh, thè lưỡi, "Cảm ơn nha."

Cố Tranh lại không buông tay, vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh mai, tránh cho cô té ngã nữa, "Không có gì."

"Đúng rồi, tại sao chúng ta lại ở trên xe?" Trường Ngọc hỏi anh.

Cố Tranh nhướng mày, "Cái này nên hỏi em, cảnh trong mơ đều do chính em điều khiển."

Cái quỷ gì? Cảnh trong mơ là do cô điều khiển, vậy mấy lần trước làʍ t̠ìиɦ đều do cô sao?

Trường Ngọc phồng má, trừng anh.

Cố Tranh cười một chút, "Nếu em không tin, chúng ta có thể thử một chút."

"Thử làm sao?"

"Em thử suy nghĩ cho xe dừng lại xem."

Trường Ngọc nghe vậy, nhắm mắt suy nghĩ, mặt đất dưới chân quả thực không còn động tĩnh. Cô mở mắt ra, xe này, vậy mà dừng lại thật rồi.

Hành khách chung quanh trách móc xe ngừng làm chi, bọn họ còn vội đi làm.

Trường Ngọc khẽ thở ra, cảm thấy không thể tin được, trong mơ người ta phản ứng cũng sinh động quá ha.

"Đương nhiên là có thể, logic của em phù hợp với tư duy của mọi người. Em cảm thấy xe dừng sẽ muốn trách móc, mọi người tự nhiên cũng sẽ làm như thế."

Trường Ngọc gật đầu, "Bọn họ nghe được chúng ta nói chuyện không?"

Cố Tranh lắc đầu, "Anh che họ lại rồi."

"Vậy thì được." Trường Ngọc thở ra một hơi, rõ ràng thả lỏng không ít.

Dưới sự điều khiển của Trường Ngọc, xe lại chậm rì rì nổ máy. Cô nhìn con đường không có điểm dừng, lẩm bẩm không biết muốn chạy đến đâu. Bên tai bỗng bay đến giọng nói của Cố Tranh, "Nếu em thấy nhàm chán, chi bằng chúng ta làm một chút chuyện thú vị khác, thế nào?"

Vừa dứt lời, răng nanh đã dán lên lỗ tai của Trường Ngọc.

Răng nanh nhay cắn, cọ xát lên vành tai tinh tế. Đầu lưỡi liếʍ qua, móc lấy phần trong cuốn vào trong miệng, ma sát, cắn cắn. Lúc nhả ra, nó đã hồng lên, tỏa sáng. Đầu lưỡi vội vói vào bên trong lỗ tai, muốn chui vào.

Trường Ngọc vội vàng che lại, "Không được, đang ở trên xe!"

Cố Tranh an ủi cô, "Yên tâm, bọn họ không nhìn thấy."

Nói rồi, thân thể chà chà thật mạnh lên người cô. Va chạm như vậy, bụng nhỏ Trường Ngọc cảm nhận được một khối phồng lên, đặc biệt rõ ràng.

Cô nuốt nước miếng, thẹn thùng lùi lại phía sau. Ai ngờ mặt sau lại là cây cột, cô lui như vậy, không khác gì vây mình giữa cây cột và Cố Tranh, muốn trốn cũng không thoát.

Hơi thở chàng trai đều đều rơi trên cổ cô, khiến cho nơi mịn màng nổi lên một tầng da gà. Anh cúi người, vòng tay ôm cô vào ngực, hôn hôn lỗ tai cô, trấn an, "Ngọc Nhi ngoan, thả lỏng nào."

Anh nắm tay cô, vươn vào giữa hai chân anh.

Dụ dỗ: "Duỗi vào, sờ sờ nó."

Cô đỏ mặt không chịu duỗi, anh liền thẳng lưng một chút, đánh nhẹ khối nhô lên kia vào tay cô, "Nó rất khó chịu, Ngọc Nhi, thả nó ra được không?"

Người mình thương rũ đầu năn nỉ, khó chịu cọ cọ cần cổ cô. Tim Trường Ngọc mềm nhũn, ma xui quỷ khiến vươn tay đến khóa kéo.

Kéo khóa ra, một bao phồng lên càng thêm rõ ràng. Vạch qυầи ɭóŧ, cô đem dươиɠ ѵậŧ lấy ra, gậy thịt vinh quang tột đỉnh bị nắm ở trong tay.

"Ừm ~" Cố Tranh khẩn trương ôm lấy Trường Ngọc, hai người dán chặt gần như không còn khe hở.

"Sờ nó đi em." Cố Tranh tiếp tục dụ dỗ.

Trường Ngọc nắm côn thân, gân xanh dữ tợn sờ rất đã tay. Cô loát một cái từ gốc tới đỉnh, ở khe rãnh trên qυყ đầυ, dọc theo vết sâu, qua lại khıêυ khí©h. Móng tay mượt mà gãi gãi mã mắt, lỗ chuông lập tức hưng phấn, rỉ ra một ít chất lỏng.

Côn ŧᏂịŧ chàng trai rất to, một bàn tay chỉ có thể cầm phân nửa. Cô không thể không dùng cả hai tay, cùng nhau cầm, qua lại vuốt ve. Có kinh nghiệm lần trước, cô biết nếu chà xát cả trứng dái, anh có thể bắn nhanh hơn.

Cố Tranh nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng ướŧ áŧ cắn lấy cần cổ thon dài, "Bé hư."

Nghe được tiếng Trường Ngọc hút khí, anh lại xấu xa liếʍ liếʍ, cho đến khi chỗ kia đỏ bừng mới luyến tiếc rời đi. Ngón tay không khách khí từ vạt áo duỗi vào, nhanh chóng tập kích bộ ngực mềm mại. Ngón tay hơi lạnh đẩy nội y lên phía trên, dù sao áo khoác rất lớn, có thể che khuất mọi thứ.

Tay anh bao lại vυ" lớn, lập tức chìm vào trong đó. Anh thoải mái, hung hăng nhéo hai cái. Trường Ngọc run rẩy, thở phì phò, động tác dưới tay cũng ngừng lại.

Cố Tranh không hài lòng đâm đâm côn ŧᏂịŧ về phía trước, cắn lỗ tai cô, hàm hồ kêu cô tiếp tục.

Trường Ngọc đành tiếp tục, chẳng qua tay càng ngày càng run, cả người ngã trên người anh. Nếu không phải anh ôm cô, chỉ sợ đã té trên mặt đất.

Bàn tay anh làm càn vuốt ve, bóp đầṳ ѵú, nhéo nhéo. Đến lúc anh chịu không nổi muốn xốc quần áo lên cắn nó, bên cạnh bỗng có người hỏi thăm.

"Cô gái nhỏ, không sao chứ?"

Cố Tranh ngưng mắt nhìn người trong lòng. Cô thở hồng hộc, mặt hồng như quả cà chua, hai chân run run, mềm nhũn dựa vào anh.

"Ai da, đây là làm sao, bị bệnh à?" Người phụ nữ bên cạnh quan tâm hỏi.

Trường Ngọc thở hổn hển không nói chuyện. Cố Tranh híp mắt, im lặng hồi lâu rồi cười.

"Vâng, thân thể cô ấy có chút không thoải mái."

"Vậy cô gái lại đây ngồi chỗ tôi này, một lát tôi xuống xe rồi." Người phụ nữ nói xong liền đứng lên.

Có ánh mắt sắc bén dừng trên người cô. Trường Ngọc không dám hé môi nói nửa lời, dáng vẻ cúi đầu rất đáng thương.

Cố Tranh lại ngăn cản người phụ nữ, nhanh chóng nhét côn ŧᏂịŧ trở lại, rút tay ra.

"Không cần đâu ạ, phía sau vẫn còn chỗ, bọn cháu ngồi ở đó là được."

Nói xong đi mất.

Cuối cùng, một hàng ghế ngồi cạnh cửa sổ không biết thêm một cái từ khi nào. Trường Ngọc đang suy yếu vô lực, Cố Tranh vững vàng đỡ cô đến.

Trường Ngọc chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không phải nói cảnh trong mơ do cô điều khiển hết sao?!

Tên lừa đảo này!

Quyền điều khiển, rõ ràng anh cũng có phần nha!