Chương 21: Công pháp

Ngày hôm sau công pháp nói cho anh, người chết có thể sống lại, chỉ cần sau khi chết lập tức bám vào viên hồng ngọc cực phẩm này. Không được hấp thụ ánh sáng, chỉ bảo quản nơi râm mát trong ba năm, như thế xác chết mới không bị hủy hoại. Ba năm sau tìm người thương, dùng linh hồn cùng cô âm dương giao hợp, lấy dương khí của cô, đến một mức nào đó sẽ sống lại. Nhưng làm như vậy, đặc biệt tổn hại đến thân thể cô gái, mà muốn sống lại, một nửa thân thể kia phải ngọc nát hương tan. (nghe hư cấu vãi :v)

Đáng lẽ, Cố Tranh vẫn là một hồn ma trong ngọc. Nhưng khi vào giấc mơ, anh lại bị công pháp điều khiển mà làʍ t̠ìиɦ với cô, hiệu quả cũng tạm được. Vì không có trở ngại, công pháp cũng không khống chế anh nữa. Chờ đến hôm sau Cố Tranh phát hiện ra nó, liền dựa theo cách thức làʍ t̠ìиɦ này mà lấy dương khí, từng chút từng chút một. Cứ như vậy, Trường Ngọc sẽ không bị thương tổn, anh cũng có thể tích góp dương khí, chính là năng lượng mà nó yêu cầu.

Trên thực tế, cách sống lại này căn bản không ai có thể kiểm chứng, bởi yêu cầu của nó còn khó hơn lên trời. Thứ nhất, hồng ngọc cực phẩm tìm đâu ra; thứ hai, bảo quản nơi râm mát liệu có thành công; thứ ba, người thương có đồng ý hay không. Cho đến bây giờ, chỉ có Cố Tranh là người phù hợp nhất, hội tụ đủ ba điểm này mà thôi.

Nói xong, Cố Tranh tha tha thiết thiết nhìn cô, một dáng vẻ chuẩn bị ăn mắng.

Trường Ngọc nghe xong trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: "Cho nên... trong khoảng thời gian này, em tắm rửa anh đều nhìn thấy?"

"...Ừm."

Khuôn mặt của Trường Ngọc lập tức bạo hồng: "Lưu manh!"

Cố Tranh vội vàng giải thích: "Không... không phải! Ban ngày anh không hiện ra được, cũng không thể thấy gì. Chỉ có buổi tối, thỉnh thoảng không cẩn thận, mới nhìn thấy..."

Anh lẩm bẩm, càng nói càng nhỏ, cảm giác càng bôi càng đen.

Trường Ngọc che lỗ tai lại, "Đừng nói nữa!" Mặt đỏ lên kỳ cục.

Hai người đã làm cả những chuyện thân mật nhất, vậy mà bây giờ lại rất ngây thơ. Một người sắc mặt bạo hồng, một người hổ thẹn rũ mắt sờ mũi.

Không khí yên tĩnh, lại hài hòa ngoài ý muốn, không hề có cảm giác quẫn bách vì không biết nói gì sau bao năm xa cách.

Cơn nóng trên mặt cuối cùng cũng lui đi, sắc mặt Trường Ngọc trở lại như thường. Tuy rằng cô cực lực mím môi nói chuyện cùng anh, nhìn thì nghiêm túc đó, nhưng sự thẹn thùng trong mắt đã bán đứng cô.

Cố Tranh nhìn thấu, nhưng không nói toạc.

"Ba mẹ anh rời thành phố rồi, có đem chìa khóa lại cho em, nếu anh muốn..." Ý cô là, giờ Cố Tranh ở bên cô, nhưng nếu anh nhớ ba mẹ Cố thì có thể trở về.

Cố Tranh lại lắc đầu, "Bọn họ đã rời khỏi nơi này, có cuộc sống mới... thậm chí có cả đứa nhỏ riêng. Nếu họ đã buông tay, thì anh cũng có thể buông tay... Nhưng mà vẫn nên về một chuyến, lấy một ít đồ dùng của anh."

"....Em bồi anh một lát nhé." Trường Ngọc muốn chui vào lòng anh an ủi, rồi lại sợ làm anh bị thương, mắt ủy khuất chớp chớp.

Cố Tranh ở bên ngoài quá lâu, bóng dáng đã nhạt như một tờ giấy mỏng tang. Nhìn dáng vẻ cô, anh cười: "Muốn chạm vào anh, vậy vào mộng tìm anh."

Trường Ngọc nghe vậy, sắc mặt vừa mới bình phục liền bốc khói trở lại. Vào mộng... không phải là cùng anh...

Lúc trước cô tưởng chỉ là mộng mới ăn gan hùm mật gấu, nói rất nhiều lời không nên nói, làm rất nhiều chuyện không dám làm. Giờ biết anh thật sự tồn tại, cả người cô bồi hồi xao động.

Cố Tranh lại không cho thời gian cô thẹn thùng, anh phải đi rồi.

"Ngọc Nhi ngoan, anh phải đi, hẹn gặp trong mơ." Anh chớp mắt, cười cười, hồng ngọc hiện lên ánh sáng, anh biến mất ngay trước mắt.

"Cố Tranh!" Trường Ngọc muốn bắt lấy anh, nhưng không nắm được gì cả, tư thế túm không khí có chút buồn cười.

Muốn xác nhận thật sự anh có phải ở trong mộng hay không, cô lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nhưng lúc nãy mới tỉnh dậy, làm gì còn buồn ngủ nữa. Cô nằm trong chốc lát vẫn ngủ không được, không chờ được Cố Tranh, ngược lại chờ đến mẹ Trường.

"Ngọc Nhi, con tỉnh rồi?" mẹ Trường gõ cửa.

Trường Ngọc thất vọng mở mắt ra, "Dạ" một tiếng.

Mẹ Trường đẩy cửa đi vào.

Trường Ngọc đang muốn ngồi dậy, đã thấy mông nhão nhão dính dính, lúc này mới nhớ ra mình vừa gặp mộng xuân, vậy mà cũng nói chuyện với Cố Tranh được cũng hay. Cô hối hận, đồng thời đem chăn đắp lên người, không lộ ra chút nào.

Mẹ Trường thấy thảm trạng của cái chăn, còn tưởng buổi tối cô ngủ quên đá nó ra, lo lắng cô bị cảm.

"Buổi tối lại đá chăn, có bị cảm lạnh không?"

Trường Ngọc sợ mẹ phát hiện ra, chỉ lẩm bẩm lắc đầu.

"Không có ạ."

"Không có thì tốt." Bà trầm mặc một hồi, chần chờ mở miệng, "Ngọc Nhi, hình như vừa rồi mẹ ở bên ngoài nghe con kêu Cố Tranh."

Trường Ngọc trầm mặc.

Mẹ Trường còn tưởng mình nghe lầm, nhìn thấy hốc mắt cô ửng hồng, làm sao không rõ, con bé lại mơ thấy Cố Tranh.

Cố Tranh chết đi đã được ba năm, Trường Ngọc ở trong mơ kêu tên thằng bé, vừa kêu vừa khóc, làm mẹ như bà đương nhiên đau lòng. Tuy rằng Cố Tranh là một đứa trẻ ngoan, rất xứng đôi vừa lứa với Ngọc Nhi nhà bà, hai đứa lại là thanh mai trúc mã, hiểu nhau tận gốc rễ. Nhưng dù thằng bé có tốt thế nào, cũng không thắng nổi sự thật rằng nó đã chết.

Con gái bà không thể sống trong quá khứ cả đời. Nó chỉ mới 21 tuổi, nhân sinh còn dài. Bà mở miệng muốn nói, con nên quên thằng bé đi, lo tìm bạn trai, nhưng nhớ lại Hồ Tư Tùng kia, lại lo lắng đàn ông bên ngoài đều là mặt người dạ thú.

Vậy thì cứ từ từ, không cần nóng vội, bọn họ sẽ chậm rãi giúp con bé lựa chọn, dù sao vẫn còn thời gian mà.

Bà vỗ vỗ chăn, cùng Trường Ngọc hàn huyên, lúc nhắc tới Hồ Tư Tùng chỉ muốn cô an tâm. Bọn họ nhất định sẽ kiện hắn, đưa hắn vào tù.

Sau khi mẹ Trường rời đi, Trường Ngọc ngồi dậy, đem chăn đơn lấy tới, đi toilet tắm rửa.

Dòng nước cọ rửa lên người. Cô nhắm mắt, bỗng cảm thấy quái quái, hơi thẹn thùng lại lo Cố Tranh nhìn lén mình. Mở mắt ra lại không thấy ai, đành phỉ nhổ suy nghĩ của mình, đồng thời tắm mau cho xong.

...

Hồ gia.

Sau khi tỉnh lại, mẹ Hồ một mực phủ nhận, nghĩ rằng con trai mình không phải hạng người đó. Bà khẳng định có hiểu lầm, muốn gọi điện thoại. Vừa lật trong mục danh bạ, vậy mà không hề có số người nhà họ Trường. Bà không chơi WeChat, chỉ có một điện thoại, cảm thấy ngạc nhiên nên đi tìm ba Hồ xem sao.

Lúc đi ngang qua phòng Hồ Tư Tùng, nghe được một âm thanh kỳ quái.

"A... Ưʍ."

"Không cần."

Chưa nghe được hai câu đã bị ba Hồ dẫn đi.

Bà nghi hoặc: "Âm thanh vừa rồi là gì? Trong phòng con tôi sao lại có phụ nữ?"

Ba Hồ nắm tay bà, vẻ mặt đứng đắn: "Bà đã quên trong nhà có hầu gái? Tụi nó đang quét dọn trong phòng, chắc là trúng đồ nặng gì đó rồi... À, bà lại đây làm gì?"

Mẹ Hồ không suy nghĩ cẩn thận, đề tài bị chuyển hướng cũng chẳng nghĩ nhiều.

Trong phòng, trên chiếc giường lớn đang trình diễn một màn xuân cung nóng bỏng. Có một cô hầu gái tóc ngắn, váy bị kéo lên cao, qυầи ɭóŧ ren màu đen khó khăn treo trên mắt cá chân. Cô dựa vào giường, nâng mông lên cao, chào đón côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, dâʍ ŧᏂủy̠ ngượng ngùng nhỏ giọt.

Một cô hầu gái tóc dài khác nâng nửa thân trên, chôn mặt vào nơi hai người kia giao hợp, vươn đầu lưỡi liếʍ đi chất lỏng của cả hai. Tay khác của cô moi đào hoa thịt của mình, hai ngón tay ra ra vào vào.

Quần áo của cô gái tóc ngắn bị dồn ở bên hông, cặρ √υ" cực khủng lắc lư trong không trung, hai mắt dại ra.

"A... Phải bị cu to đ!t mất... Thiếu gia mau dùng sức..."

Cô gái tóc dài cũng không cam lòng yếu thế, lớn tiếng rêи ɾỉ, "Thiếu gia, em cũng rất muốn bị đ!t... Dâʍ ŧᏂủy̠ ngăn không nổi nữa rồi, cu to mau lấp kín em."

Hồ Tư Tùng nghe được, lập tức rút dươиɠ ѵậŧ từ nộn thịt của tóc ngắn ra, một phen túm chặt đùi của tóc dài, mở rộng chân cô gái, đâm thẳng vào.

"Được, vậy đ!t cái huyệt dâʍ đãиɠ này của cô."

Hoa thịt cô kia bị hắn đâm đủ, đã lỏng ra. Côn ŧᏂịŧ sáp vào là vọt ngay đến hoa tâm, thậm chí đυ.ng phải tử ©υиɠ. Vách trong co rút không cho côn ŧᏂịŧ rời đi, hắn bóp lấy ngực sữa của tóc ngắn, trên người rong ruổi, chín cạn một sâu, sáp đến tóc dài dâʍ ŧᏂủy̠ phun ướt cả bộ lông, trong miệng không ngừng bật ra lời dâʍ đãиɠ.

"Ưʍ... Bị đ!t chết... Thoải mái quá"

"Dươиɠ ѵậŧ thiếu gia to quá, nóng quá, a... Bắn cho em đi, trong bụng chỉ chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu gia."

Hồ Tư Tùng thẳng lưng, mạnh mẽ làm, côn ŧᏂịŧ thô to thao đến nỗi đôi mắt tóc dài trợn trắng. Cuối cùng trong lúc cô gái cao trào, hoa huyệt cắи ʍút̼ khiến hắn bắn ra tới.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Hồ Tư Tùng mặc tốt quần áo, mắt lạnh nhìn hai cô gái không hồi thần ở trên giường. Các cô dựa gần nhau, hai chân mở rộng, hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy xuống hết dòng này đến dòng khác, làm ướt dra giường dưới thân.

Hắn ném xuống một câu "Nhớ phải uống thuốc" rồi xoay người đóng cửa, không một chút lưu luyến.

--------------

Tác giả: Vỗ tay cho thế giới song song của nam nữ chính, hôm nay có chương mới 520 cho mọi người vui sướиɠ nga ("w"), hi hi~

Kang: phiên ngoại 520 ta xin phép để dưới cùng nha :3 ~