Chương 17: Thổ lộ

Trường Ngọc mở mắt, xung quanh là một màu trắng xóa. Cô ngồi dậy, ra là mình đang nằm trên giường trong bệnh viện kia. Chính là chỗ này, nơi cô đã cao trào trên ngón tay người khác.

Còn đang bối rối sao mình lại về đây, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đã đi đến, tóc chải vuốt không chút cẩu thả.

Ôm lấy cô.

Hương vị quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, thoải mái dụi dụi. Người đang đứng bỗng cứng đờ, cô chớp mắt, không hiểu anh bị làm sao.

Anh nói, truyền vào tai cô.

"Thực xin lỗi, anh đã tới chậm."

Trường Ngọc nghe không hiểu gì hết, bất quá vẫn vỗ nhẹ mu bàn tay anh an ủi. Ngoài dự đoán của cô, bàn tay dưới thân anh có chút uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa hồ có thể xuyên qua.

Cố Tranh có chút mệt mỏi. Khống chế thân xác Hồ Tư Tùng làm anh tiêu hao quá nhanh, năng lượng vất vả tích góp được đã cạn sạch, thậm chí thiếu chút nữa, anh đã không thể hóa thành hình người trong mơ.

Anh nhắm mắt lại, ôm người vào lòng, giọng nói khàn khàn.

"Bồi anh ngủ một lát, được không?"

Trường Ngọc phối hợp chừa cho anh nửa giường. Cái giường vốn hẹp, không hiểu sao đột nhiên to ra. Cô cũng không thấy quái dị, còn vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Cố Tranh mau lại đây.

Trong mắt Cố Tranh hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh nằm xuống.

Trên thực tế, phương pháp hiệu quả nhất để lấy lại năng lượng là giao hợp với Trường Ngọc. Hơn nữa, thân thể Trường Ngọc là dung môi tốt nhất. Nói cách khác, anh là quỷ, cô là người, dùng phương thức làʍ t̠ìиɦ, nhưng anh không muốn. Anh âm khí nặng, làm như vậy sẽ gây hại đến cô. Anh vốn định ẩn nấp trong mộng của cô, tích góp năng lượng từng chút một, chờ một khoảng thời gian, cho đến khi cô có thể tiếp nhận, anh mới nói với cô. Nhưng, khi biết bên ngoài có người dám nhìn trộm cô, thậm chí còn động tay động chân với người của anh, anh hoàn toàn bùng nổ.

Cố Tranh vuốt ve gương mặt điềm tĩnh của Trường Ngọc. Có lẽ, anh nên cho cô biết.

"Tay anh lạnh ghê, thật thoải mái."

Trường Ngọc dụi dụi vào bàn tay anh. Trong mơ không có nhiệt độ, cô mang độ ấm của thế giới bên ngoài, thấy tay anh vậy là vừa đủ, lành lạnh, vào mùa hè là chuẩn không cần chỉnh.

(ma mà sao không lạnh :v)

Cô cọ cả người vào lòng Cố Tranh, áo blouse trắng cài cúc tít trên cùng, cách đó không xa là hầu kết của anh. Ngón tay cô tóm lấy cổ áo, hôn một ngụm lên yết hầu của anh, ánh mắt quyến luyến dịu dàng.

Bàn tay sau lưng cô, nháy mắt cứng đờ. Cố Tranh càng đem cô dán sát vào mình, tiếng nói như nghẹn đi, dừng một chút mới hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Hôn hầu kết của anh nha, nhìn đẹp ghê." Trường Ngọc nhìn chằm chằm vào hầu kết của ai đó.

Hình dạng hầu kết của Cố Tranh là một đảo tam giác nhô lên, nằm ở giữa cần cổ trắng đến tái nhợt, đường cong hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật. Lúc nuốt nước bọt, điểm chính giữa đỏ thắm hiện ra, xinh đẹp vô cùng.

Cô khen chính là sự thật, nhưng Cố Tranh lại không thấy thế. Anh xoay người đè cô dưới thân, ấn xuống môi đỏ ai kia.

Hôn cho đến khi cô thở hồng hộc, mới lui ra một chút, say đắm nhìn cô gái nhỏ dưới thân.

"Biết anh đang làm gì không?"

"Hả?" Trường Ngọc bị hôn đến thiếu oxy, vô thức hỏi lại.

"Anh đang hôn người con gái đẹp nhất thế gian này." Cố Tranh cắn lấy vành tai cô, giọng nói quyến rũ tột độ. Một dòng điện lập tức truyền thẳng vào đầu, quấy nhiễu ý thức của cô.

Trường Ngọc bỗng đỏ mặt, đôi mắt lia sang chỗ khác, không dám nhìn mặt anh. Nhưng thật ra, cô biết anh vẫn đang nhìn cô, day dưa, nóng rực.

Dòng điện vọt thẳng xuống bụng nhỏ, hoa tâm bắt đầu trào ra dịch nhầy. Cô thẹn thùng kẹp hai chân, vì phản ứng của bản thân mà thẹn thùng, mà chờ mong điều gì đó.

Phản ứng của cô, Cố Tranh tự nhiên cũng biết. Anh vui vẻ nhưng cũng lo lắng, sợ sau khi giải thích với cô xong, ngay cả mơ cũng đừng mong gặp được cô.

Đây là mộng của cô, anh không có đủ năng lực, hết thảy đều do cô điều khiển.

"Ngoan, Ngọc Nhi." Anh cảm thán, ôm lấy cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, "Anh có chuyện muốn nói với em."

Trường Ngọc ngượng ngùng ngẩng đầu. Nhưng biểu tình của Cố Tranh nghiêm trọng quá, làm cô cũng nghiêm trọng theo, "Sao thế?"

Đôi tay Cố Tranh đặt ở bờ vai cô, nhìn cô, "Anh là ai?"

Trường Ngọc khẽ đẩy ngực anh: "Cố Tranh, anh làm sao vậy?"

"Vậy em còn nhớ rõ về anh không?"

"Sao lại không nhớ, anh là thanh mai trúc mã của em. Anh quên rồi hả, hồi đó em thường hay sang nhà anh làm bài tập mà."

"Thế em có nhớ, cấp ba năm ấy, chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?"

"Cấp ba sao?" Trường Ngọc nhéo ngón tay, nhớ lại, "Năm ấy, em nhớ mình có cãi nhau với cái cô hoa hậu giảng đường gì gì đó. Kết quả cô ta vừa quay đầu đã té dập mặt, ha ha ha, anh không biết đâu, lúc ấy cô ta khóc dữ lắm."

Trường Ngọc cười muốn đau bụng xong mới nhớ đến cái gì, "Đúng rồi, sao em lại cãi nhau với cô ta nhỉ... Hình như là vì ai đó..."

Trường Ngọc đối điện một đôi con ngươi như đá hắc bảo, không dám xác định, nhưng chỉ có một đáp án: "Là... Cố Tranh."

Cô nhớ ra rồi.

Cô cùng Cố Tranh lớn lên từ nhỏ, nói không có cảm tình là không có khả năng. Năm cấp ba, bọn họ đã hứa sẽ thi cùng trường đại học. Nếu thi đậu, Cố Tranh sẽ tặng sợi dây chuyền mà cô hằng ao ước.

Ngày đó nóng muốn chết, bọn họ dự định ra biển chơi. Trước lúc xuất phát, Cố Tranh nhận được một cú điện thoại, vội vội vàng vàng bỏ đi, cô chờ mãi vẫn không chờ được anh quay về.

Anh bị tai nạn xe.

Cô không tin, người buổi sáng còn giỡn hớt cùng cô, lát sau đã nằm trong vũng máu, vải trắng phủ lên mặt, thậm chí, không cần đến phòng cấp cứu.

Anh đã không còn cứu được nữa.

Lễ tang hôm ấy, cô tựa vào bia mộ của anh gào khóc, ai kéo cũng không chịu lên, rất có ý muốn tự sát. Trời mưa, đến thế giới cũng xám xịt một màu, không còn giống mùa hè nữa, lạnh lẽo đáng sợ.

Ngày đó, sau khi mọi người rời đi, hoa hậu giảng đường bỗng mở miệng, nói tất cả đều tại Trường Ngọc. Nếu không vì cô, Cố Tranh sẽ không chết.

Trường Ngọc khóc đến đôi mắt đỏ tươi, tơ máu che kín tròng mắt, mặt mày tái nhợt, ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô ta.

Hoa hậu giảng đường nói, ngày đó cô ta chính là người gọi cho anh. Cô ta thích Cố Tranh, đã từng thổ lộ với anh nhưng bị cự tuyệt, vì anh nói mình đã có người thương. Cô ta không cam tâm, muốn cướp anh về. Khi biết được chuyện Cố Tranh muốn làm vì Trường Ngọc, cô ta bỗng bỏ cuộc, trái lại còn nguyện ý giúp đỡ.

Anh muốn làm gì? Chính là chuẩn bị ở bờ biển tỏ tình với Trường Ngọc, trước mặt bạn bè cùng lớp, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ. Hoa hậu giảng đường gọi điện cho anh, vì dây chuyền anh đặt đã tới rồi. Anh gấp không chờ nổi đi lấy, trên đường trở về bị xe tải thình lình tông phải, ngã xuống.

Cố Tranh chết rồi.

Trường Ngọc không tin, không chịu tin, cũng không dám tin. Hoa hậu giảng đường lạnh mặt mắng cô một hồi, không biết làm sao vừa quay đầu đã té. Cô ta cũng không đứng lên, cứ vậy quỳ rạp trên đất khóc lóc.

Trường Ngọc vốn đã khóc sưng cả mắt. Một khắc kia, ánh sáng trong mắt cô dần dần ảm đạm.

Nếu không phải mẹ Trường khóc lóc xin cô, có lẽ cô sẽ mãi luôn trầm lặng như vậy. Sau ba năm ròng rã trị liệu tâm lý, cô mới chậm rãi vực dậy, bác sĩ tâm lý cũng cố tình giúp cô quên đi đoạn quá khứ đau thương đó. Mãi đến giờ phút này bị hỏi, cô mới nhớ ra.

"Cố Tranh..."

Trường Ngọc ôm lấy anh, nước mắt thẳng tắp chảy xuôi, "Thực xin lỗi, đều là em sai."

Cô thương tâm như vậy, Cố Tranh rất sợ. Tay chân anh lóng ngóng, dùng tay áo lau đi nước mắt cô, nhưng lau thế nào cũng không hết. Anh đau lòng ôm lấy gương mặt cô, môi mỏng nhẹ hôn lên hàng mi run rẩy của cô.

"Sao em lại sai, em không cần xin lỗi, là do anh quá tham lam." Anh áy náy cúi đầu, trong giọng nói mang theo tự trách thật sâu.

Anh đợi cô mười mấy năm, đem cô bé tung ta tung tăng hay mềm mại kêu anh ở phía sau kia, đặt vào tâm khảm. Nhìn cô tập tễnh lớn lên, nhìn cô té ngã sẽ khóc, nhìn cô ngây ngốc cười khi được tặng cho viên kẹo đường. Lúc thi không được, cô sẽ bĩu môi không vui, trộm giấu bài thi đi, lừa ba mẹ nói cô giáo chưa phát bài. Kết quả, mẹ Trường gọi điện hỏi anh, anh đành nuốt nước miếng, nói dối theo cô.

Cô, từ một cô bé nghịch ngợm hoạt bát, thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Anh đã cùng cô trải qua nửa đời người, còn tham lam muốn tham dự vào tuổi già của cô.

Đáng tiếc, anh bị tước đoạt quyền lợi.

Còn khiến người con gái anh đặt ở đầu tim phải đau lòng.

Trường Ngọc lắc đầu, nước mắt nhỏ xuống tí tách, theo động tác của cô mà vẩy xuống giường. Môi đỏ dán lên môi anh, nước mắt chua xót dọc theo kẽ môi thấm vào, cô lại nếm được vị ngọt.

"Không, anh không hề tham chút nào."

"Bởi vì em cũng thích anh."

Chợt, chua xót chuyển hóa ngọt lành. Cố Tranh ấn ngực, trái tim vốn đã không còn sự sống, nhưng giờ này phút này, anh vậy mà, cảm nhận được nó đang đập.

"Bịch bịch bịch"

Tươi đẹp hoạt bát.

------------

Ăn cẩu lương nhiều quá, chương sau liền có thịt gặm nha :>