Chương 12: Em muốn gì nào? (H)

Trường Ngọc nói xong là chạy ngay, không dám nhìn Hồ Tư Tùng thêm lần nào nữa.

Tình tiết quấy rối ở WC cũng không xảy ra như tưởng tượng. Màn đêm buông xuống, rốt cuộc Trường Ngọc đã an ổn về đến nhà.

Chui vào phòng xong, cô lập tức cởi sạch mọi thứ trên người, chỉ mặc một chiếc váy hai dây thoải mái, sau đó "oa" một tiếng nhào lên giường, không muốn nhúc nhích.

"Ting ting..." Điện thoại báo có tin nhắn.

Ôm gối trong ngực, mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại qua, màn hình bừng sáng.

[Crush: về nhà chưa?]

Trường Ngọc, "..."

Thật không thể tin nổi, mới nãy Hồ Tư Tùng còn xin Wechat cô. Trước mặt nhiều người lớn như vậy, không cho thì kỳ, mà cho xong thì hối hận, cô biết làm sao đây? Thôi đành tận lực bơ hắn, khiến hắn thấy khó mà rút lui.

Rõ ràng chỉ đi đón người, ăn một bữa cơm mà lại giống như đi đánh trận, mệt không chịu được. Trường Ngọc cuộn tròn thân mình, đem cả người chôn vào chăn.

Hai ngày nay vẫn không gặp mộng xuân, Trường Ngọc còn tưởng rằng mình đã thoát. Ai ngờ, lại mơ thấy ai đó đang ôm cô vào lòng.

Chàng trai hít hà bên cổ cô, mái tóc xù xù khiến cô thấy ngứa, muốn tránh đi, nhưng sau gáy lại bị giữ chặt.

"Trên người em có mùi đàn ông khác." Bên tai vang lên tiếng nói, Trường Ngọc ngẩn người.

Mộng xuân kiểu gì mà sao, nghe như Cố Tranh đang ghen?

Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trên cổ bỗng thấy ướŧ áŧ.

"A!" Cô mở to hai mắt.

Chàng trai mυ"ŧ thật mạnh vào cần cổ trắng ngần, đôi môi vừa hút vừa cắn, chiếc lưỡi thô dày liếʍ láp vân da tinh tế, mãi đến khi một dấu đỏ hiện ra, mới chịu chuyển sang chỗ khác.

Ngón tay thon dài đẩy áo ngực, bầu vυ" mượt mà gấp rút nhảy ra.

Chàng trai cũng không để ý, mặc kệ chúng cô đơn nảy lên hai cái trong không khí, đầṳ ѵú đỏ ửng, ái muội đứng thẳng.

Liếʍ mυ"ŧ đến đầu vai mượt mà, anh mới chịu dừng.

Xoay gương mặt mơ màng của cô qua, nhìn vào mắt cô, anh biết ngay, cô đã động tình.

Đôi môi xinh xắn hơi mở ra để thở, Cố Tranh có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng phấn đang ẩn nấp bên trong.

Ngón trỏ đè nặng đôi môi đỏ bừng, đâm vào, khıêυ khí©h đầu lưỡi mềm mại, quấy lên một hồ xuân thủy, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ, rút ra rút vào.

"Ưʍ... Ha a..."

Trường Ngọc đón ý mở miệng, đầu lưỡi nhỏ không thầy dạy cũng hiểu, vươn lên liếʍ vòng quanh, mυ"ŧ vào như ăn kẹo que, thấm ướt ngón trỏ. Thân thể men theo hơi thở chàng trai, tiến lại gần, cho đến khi dán lên vòm ngực hơi lạnh của anh.

"A..." Hai chân Trường Ngọc vuốt ve, thỉnh thoảng cọ xát chân anh, đốt ra một ngọn lửa nóng.

"Muốn... Ưʍ..."

Chàng trai chỉ cảm thấy toàn thân bốc cháy. Rèm cửa sổ đã kéo sang một bên, ánh trăng sáng tỏ phủ lên cô gái trước mắt, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Anh nhịn không được, rút tay từ trong miệng cô ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt. Anh cũng không hề ghét bỏ, thậm chí còn mυ"ŧ lấy ngón tay. Một tay khác đặt trên thỏ ngọc, vân vê đầṳ ѵú. Trường Ngọc tức khắc mềm nhũn, ngã vào lòng anh, mặc anh xoa nắn.

Môi mỏng mím thành một đường sắc bén, đôi mắt đen u ám như vực sâu, nhìn chằm chằm phản ứng của cô gái.

Quần áo bị cởi đến hông, qυầи ɭóŧ trong lúc vuốt ve cũng bị kéo ra một bên. Hòn đảo nhỏ bại lộ dưới tầm mắt, ướt đẫm, màu đen loáng thoáng.

Anh nhẫn nhịn, banh hai chân cô ra, khóa ngồi trên eo của mình. Ngón tay anh đặt cạnh quần trong, hung khí bên dưới mang theo qυầи ɭóŧ của cô, chọc thẳng vào, nhưng biểu tình trên mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh.

"Ngọc Nhi, ban ngày đã xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe."

Anh vươn đầu lưỡi liếʍ láp khóe miệng cô. Trường Ngọc chỉ nghĩ làm sao kéo lưỡi anh vào trong miệng, vốn dĩ không nghe rõ.

Chàng trai cố tình không cho cô thực hiện được. Trường Ngọc sắp khóc tới nơi rồi.

"Cho em đi... Cố Tranh"

Hai cánh tay như ngó sen khoác lên vai chàng trai, đôi mắt đáng thương nhìn anh. Đối diện với ánh mắt ướt dầm dề của cô, Cố Tranh hé môi, thở hổn hển nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

"Em muốn gì nào?" Anh dụ dỗ.

"Ưʍ..." Đầu óc cô hỗn loạn, nỗ lực sắp xếp ý nghĩ của mình. Lát sau, cô bĩu môi, hôn lên môi anh: "Muốn hôn hôn... còn muốn ôm một cái."

Cố Tranh gần như bật cười bởi giọng điệu trẻ con của cô. Anh hôn hôn trán cô, như cô mong muốn mà mở miệng.

"Sao em dễ thương quá vậy ." Anh cảm thán, giọng nói bị bao phủ bởi tiếng nước miếng.

Ngón tay cách qυầи ɭóŧ bẻ ra môi âʍ ɦộ, như anh sở liệu nó đã ướt đẫm, lầy lội không chịu nổi. Vừa mới chạm vào, huyệt thịt đã dùng nhiệt tình lớn nhất, ôm lấy ngón tay kéo vào trong.

"Bé con tham ăn."

Cố Tranh cười khẽ, đầu lưỡi tinh tế liếʍ qua mỗi một tấc, nuốt sạch nước bọt trong miệng cô. Một tay nắm lấy vòng eo thon gọn, ôm chặt cô vào lòng.

Ngón tay nhéo nhéo âm đế, vải dệt ma xát hoa huyệt, thoải mái đến mức hoa dịch ào ào chảy ra, dính ướt cả quần anh.

"Ha a... Ưʍ..."

Trường Ngọc nhắm mắt lại, hạ thân đâm đâm về phía ngón tay anh, hận không thể để nó tiến sâu vào trong động. Nhưng, nó lại cố tình không theo ý cô, vài lần cọ qua miệng huyệt đều không chịu đi vào.

"Hu hu.. Vào đi mà..."

Khóe mắt cô mang theo vệt nước, đỏ ửng. Cố Tranh vốn muốn trực tiếp cắm vào, dùng côn ŧᏂịŧ cắm cô, cắm đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng.

Nhưng mà không được, anh sợ Trường Ngọc sẽ nhận ra giấc mơ có điềm bất thường. Anh không chắc rằng, một khi cô biết anh chỉ là hồn ma nương nhờ cảnh trong mơ, đối cô làm ra chuyện như vậy, liệu có khϊếp sợ hay giận dữ không.

Anh không dám đánh cuộc. Nhưng, trên đời này, chỉ có mỗi Trường Ngọc là nhớ đến anh.

Nghĩ như vậy, đem cô ôm chặt hơn nữa.

Động tác trên tay càng dữ dội, thịt châu bị xoa nắn quá mức, sưng to, đỏ bừng, giống như một viên anh đào đáng yêu.

Trường Ngọc mềm thành một vũng nước, bất lực ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn cong thành một độ cung duyên dáng. Tay bắt lấy cánh tay chắc nịch của anh, cắn môi dưới, lửa tình trong cơ thể đấu đá lung tung.

"Muốn..."

"Muốn cái gì?"

Trường Ngọc lắc đầu, không nói nên lời.

"Vậy... anh liền buông tay." Cố Tranh nói xong, thả tay. Trường Ngọc mở mắt ra, ôm lấy cánh tay anh, nức nở khẩn cầu.

"Không cần!"

"Rốt cuộc có muốn hay không?" Cố Tranh bật cười.

Trường Ngọc gật đầu thật mạnh.

Ngón tay dọc theo miệng nhỏ mở ra bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, "Muốn gì nào?"

Mặt Trường Ngọc đỏ ửng, "Muốn Cố Tranh... đâm gậy thịt vào... cắm em."

Cố Tranh cứng đờ cả người, không nhịn được nữa. Anh kéo phăng qυầи ɭóŧ của cô, hung hăng xỏ xuyên qua hoa huyệt ẩm ướt của cô.

----------------------------

Tác giả:

"Crush"

Nghĩa gốc là "Đập vụn, nghiền nát".

Ngoài ra còn là danh từ, mang nghĩa "Một tình yêu ngắn ngủi, nhiệt liệt, ngượng ngùng mà say đắm" (trích từ Baidu)

Kết quả ta học tiếng Anh ở popo đó hi hi.