Chương 11: Nhào vào ngực?

Bắt taxi thẳng đến khách sạn, xe nhỏ vừa vặn ngồi được bốn người. Trường Ngọc định ngồi cạnh bác tài, nhưng dì Hồ nhiệt tình quá, cứ nằng nặc rủ cô ngồi cùng. Thôi đành vậy.

Hồ Tư Tùng cũng chui vào theo, còn chú Hồ ngồi đằng trước.

Vậy là ra đội hình: Dì Hồ - Trường Ngọc - Hồ Tư Tùng.

Hồ Tư Tùng từng lúc đến gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt, thậm chí nghe như đang thở dốc. Trường Ngọc hãi, vội nhích lại gần dì Hồ. Tuy trong xe khá rộng, nhưng hắn to cao, chân dài vừa duỗi ra, trực tiếp ngồi hơn nửa ghế, không chừa một khe hở nào.

Trường Ngọc không khỏi tập trung cao độ, may là hắn không có động tĩnh gì. Đợi trong chốc lát, cô trộm trút một hơi nhẹ nhõm, bả vai hạ xuống. Có lẽ cô chuyện bé xé ra to, ai cũng là người trưởng thành, chắc sẽ không làm ra những chuyện xàm xí đâu.

Trường Ngọc nghĩ thế, ý cười vươn lên mặt, càng thêm tươi sáng động lòng người.

Hồ Tư Tùng híp mắt, lông mi rũ xuống che lại tầm mắt quỷ dị. Ngồi gần nhất, hắn có thể nhìn rõ cần cổ trắng nõn của cô, trong suốt tinh tế đến độ không nhìn thấy mạch máu. Cổ áo không cao không thấp, rũ mắt cái thấy ngay nửa vòm ngực trắng ngần. Ánh mắt hắn càng thâm thúy, rà dọc theo khe rãnh u ám duyên dáng. Váy ngắn ôm lấy mông, khó khăn lắm che lại nửa đùi, hắn thèm được vươn ngón tay, men theo hai chân sờ vào.

Sẽ sờ đến qυầи ɭóŧ ướt đẫm? Hay là... trống trơn không có gì?

Nếu không ướt? Cũng không sao! Hắn sẽ đem cô thao đến phun nước, phun ướt cả chiếc xe này.

Nghĩ thế, hắn cứng lên, khó nhịn thở dốc một tiếng. Tuy bị tiếng nói cười che dấu, nhưng không thể trốn thoát lỗ tai nhanh nhạy của Trường Ngọc.

Gặp mộng xuân nhiều như vậy, cô còn không biết đây là tiếng gì sao?!

Hồ Tư Tùng là tên biếи ŧɦái!!! Động dục ngay trước mặt bàn dân thiên hạ!

Trường Ngọc bất an kéo tay dì Hồ.

"Làm sao vậy, Ngọc Nhi?" Dì Hồ khó hiểu nhìn cô.

"Không... không có gì, cháu chỉ thấy hơi... khó chịu."

Dì Hồ định đổi chỗ với cô, ngồi cạnh cửa sổ đương nhiên sẽ thoải mái hơn.

Nhưng mà giờ xe cộ đông đúc, không thể lỗ mãng xuống xe đổi chỗ được. Trường Ngọc hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, xua tay nói cô sẽ nhịn một lát, dù sao cũng sắp đến rồi.

Hồ Tư Tùng vẫn luôn trầm mặc suốt dọc đường, bỗng tốt tính mở miệng, "Tôi đổi với cô."

Trường Ngọc nơi nào chịu, đổi với hắn, chẳng phải bị nhốt giữa hắn và cửa xe sao. Cô không muốn!

Cô vội vàng xua tay, "Không cần không cần, cảm ơn. Xíu nữa thôi, cũng sắp đến khách sạn rồi."

Ai dè, bác tài lại trực tiếp phá vỡ hy vọng của cô, "Cô gái, còn lâu mới tới, ít nhất là nửa tiếng nữa."

Trường Ngọc, "..."

Hồ Tư Tùng cười khẽ một tiếng, Trường Ngọc đỏ mặt.

Dì Hồ càng khuyên cô nên đổi chỗ, Trường Ngọc càng cố chấp lắc đầu. Hồ Tư Tùng lại dùng chính lý do cô nói thân thể không thoải mái, ngăn chặn lời cô.

Mấy người khuyên nhủ, cô đâu còn biện pháp nào, mà cự tuyệt thì kỳ cục.

Môi Trường Ngọc có chút thất sắc, chậm chạp gật đầu.

Thế mà, ngay lúc cô nghiêng người qua, người đàn ông này, không nhanh không chậm, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, giúp cô leo qua đầu gối hắn.

Bàn tay trên eo cô, nóng dữ dội, khiến cô hận không thể đổi chỗ trong nháy mắt. Đáng tiếc trời xanh không chiều lòng người, cô vừa tách hai chân, chuẩn bị vượt qua cẳng chân hắn, xe bỗng xốc một cái. Trường Ngọc phản ứng không kịp, cả người ngã về sau.

Hồ Tư Tùng vội vàng ôm lấy cô.

Cơ thể mềm mại thơm ngát, ngọn tóc mượt mà, lướt qua mặt hắn ngưa ngứa. Cô ngã vào lòng hắn, mông nhỏ sau lớp váy cũng đè lên, kiên quyết đυ.ng một khối phồng lên của hắn. Thiếu chút nữa, hắn đã bắn ra, kêu rên một tiếng.

Môi trộm tiến đến tai cô, vành tai như châu tròn ngọc sáng, đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ. Giọng hắn nhẹ nhàng lại dụ hoặc, "Nhào vào ngực?"

Trường Ngọc căng thẳng, kinh hoàng leo xuống người hắn, ngồi sát vào cửa sổ.

"Ngọc Nhi, cháu ổn chứ?" Phụ huynh Hồ gia quan tâm hỏi.

Trường Ngọc miễn cưỡng cười một cái, "Cháu không sao. Thực xin lỗi." Câu sau là nói với Hồ Tư Tùng, người bên cạnh lắc đầu cười.

"Không có gì."

Đôi mắt Hồ Tư Tùng tối sầm, hắn tinh tế vuốt ve lòng bàn tay, yết hầu gần như nén không được tiếng rêи ɾỉ.

Quãng đường lúc sau, như Trường Ngọc cầu nguyện, không xảy ra sai lầm gì nữa. Người nhà hai bên nhanh chóng gặp mặt, đồng loạt lên lầu.

Cũng không biết vì sao, mẹ Trường lại an bài cô ngồi bên trái Hồ Tư Tùng. Hai bên nhà trò chuyện vui đến quên cả trời đất. Trường Ngọc có chút mất tự nhiên, co quắp ngồi xuống.

"Còn khó chịu sao?"

Một giọng nói bỗng thì thầm bên tai, cô ngạc nhiên nghiêng đầu, đối diện là đôi mắt cong cong của người đàn ông. Hắn dùng tay chống đầu, nghiêng mình nhìn cô, tròng kính phản xạ ngược bóng dáng của cô.

Trường Ngọc bị hắn nhìn đến không thoải mái, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá mờ ám, quá trắng trợn. Cô lắc đầu.

"Khá hơn nhiều, cảm ơn." Cố tình mà xa cách.

Hồ Tư Tùng hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên một nét thương tâm, "Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn còn để ý chuyện trước kia sao?"

Trường Ngọc run sợ.

"Khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, hễ thích ai là hay trêu người đó. Nếu khiến cô bối rối, vậy cho tôi xin lỗi."

"Không, không có..."

"Thật sao, cô không để ý sao?" Ánh mắt Hồ Tư Tùng sáng lên, hàng mi cong cong.

Trường Ngọc chẹp miệng, "Ừm..."

Đột nhiên, người đàn ông ôm chặt Trường Ngọc, hơi thở nóng cháy phả lên cổ cô, khiến cho cô rùng mình, giọng nói ái muội không thèm che dấu nữa .

"Ngoan thật."

Trường Ngọc dựng tóc gáy.

Người đàn ông buông cô ra, bên môi hàm chứa ý cười, "Cảm ơn."

"Ầm" một tiếng, Trường Ngọc đứng bật dậy, âm thanh kéo ghế dẫn tới sự chú ý của mọi người. Cô lướt qua vài vị trưởng bối, sắc mặt trắng nhợt, môi mấy máy.

Ba Trường: "Ngọc Nhi sao thế?"

Cô kéo ra một nụ cười. Nên nói thế nào đây, nói rằng con trai dì Hồ ngày đầu tiên trở về đã quấy rối cô? Như vậy, có khác gì làm trò trước mặt mọi người?

Cô nói ra, mọi người sẽ không tin, nhưng cô tin chắc, hai nhà về sau sẽ khó mà hòa thuận.

"Con muốn đi toilet."

-----------------

Tác giả: Lộn rồi, trúc mã không có lên sân khấu, cho nợ một chương há.