Chương 5

Nhìn vào tình hình hiện tại, Giản Mạn vì người trong lòng là Cố Trường Thanh mà từ hôn với Bạch Mạc Dương, hơn nữa cô ở Giản gia cũng không phải tiểu công chúa nhỏ được sủng ái, đúng hơn chính là cô bé Lọ Lem không có địa vị.

Cô đột nhiên có chút đồng cảm với Giản Mạn, hóa ra Giản Mạn cũng như cô, đều là do bị ép buộc.

“Mạn Mạn, bà nội đang nói với mày đó!”. Tống Giai Nghiêu nhíu mày, hắng giọng mắng Giản Mạn đang ngây ngốc trên giường bệnh.

Giản Mạn định thần lại, nhìn bà lão đang ngồi trên giường nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, xem ra Hà Như Quân này đối với Giản Mạn cũng có chút chân thành.

“Bà nội”.

“Đứa trẻ ngoan, oan cho con rồi”. Hà Như Quân ánh mắt âm , ngồi bên mép giường, nắm lấy tay Giản Mạn âu yếm nói:

“Con chỉ cần giữ gìn sức khỏe cho tốt là được, không cần lo lắng cho công ty, bà nội và bà Bạch rất thân thiết. Nếu bà ra mặt, bà ấy cũng sẽ nhân nhượng cho chúng ta, công ty sẽ không sao đâu”.

Giản Mạn nhớ tới ngày cô kết hôn với Bạch Mộ Dương, Hà Như Quân đã thay mặt Giản gia đến nhà họ Bạch để chúc mừng, nhưng đã bị từ chối.

Bà lão bảy mươi tuổi đứng ngoài khách sạn dưới nắng suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau đó, mặc dù Hà Như Quân được phép vào nhưng bà Bạch hoàn toàn không đến gặp mặt mà nhờ Tô Khánh Hoa đến.

Tô Khánh Hoa là mẹ của Bạch Mạc Dương. Giản Mạn ở trước mặt mọi người từ hôn, khiến cho Bạch Mạc Dương trở thành trò cười của thiên hạ. Làm sao mà Tô Khánh Hoa có thể mang vẻ mặt tươi cười đón khách với Hà Như Quân chứ.

Sau vài câu giễu cợt, bà ta hạ lệnh cho người tiễn khách.

Bà cụ đã ngoài bảy mươi, coi như cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Thiên Hải, bị đối xử như vậy còn xấu hổ hơn là bị ăn tát.

Bạch gia cư nhiên trút hết mọi bất mãn với Giản Mạn lên người Hà Như Quân.

Nhưng về sau, Bạch gia không làm khó Giản gia nữa, nhưng không phải vì tình bạn như Hà Như Quân nói, mà là vì Bạch gia cảm thấy Hà Như Quân sẽ rất khó xử nếu họ còn tiếp tục làm to chuyện. Coi như một phần ân huệ đi, các đại gia tộc vẫn coi trọng danh tiếng hơn.

Có lẽ Hà Như Quân đã nhìn trúng điểm này, nên mới có thể chọn trúng ngày cô và Bạch Mạc Dương kết hôn đến lãnh tội.

Hà Như Quân nói rằng bà có tình bạn sâu sắc với bà Bạch, rõ ràng là đang nói dối cô. Nhưng lời nói dối này đã sưởi ấm trái tim của Vân Niệm, ngay lập tức khiến cô nhớ tới người bà đã một tay nuôi nấng cô.

Năm đó mẹ cô sinh ba, sinh được hai gái một trai. Cô là chị cả, cơ thể khỏe mạnh nhất, em gái thì gầy yếu, em trai mới sinh được một tuần thì qua đời.

Cha mẹ cho rằng chính cô đã cướp đi dinh dưỡng trong bụng mẹ của anh trai, cho nên anh đã chết lưu. Bác sĩ nói mẹ cô bị xuất huyết, sau này sẽ không thể sinh con được nữa. Cha mẹ cũng vì lẽ đó mà từ không thích cô biến thành oán hận. Chính cô đã chặt đứt dòng máu của nhà họ Vân.

Trong cơn tức giận, hai người họ đã vứt bỏ cô, cuối cùng là bà ngoại đem cô về quê nuôi nấng.

Nghĩ đến bà ngoại,hốc mắt cô lập tức ửng đỏ. Nếu không phải bà nội qua đời ở kiếp trước, tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô gả vào Bạch gia.

Nhìn thấy Giản Mạn hai mắt rưng rưng, Hà Như Quân cực kỳ đau lòng:

“Mạn Mạn, có bà nội ở đây. Sau này nhất định sẽ không để cháu phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa!”.

Giản Mạn gật đầu: “Cảm ơn bà nội”.

“Con bé này, sao phải cảm ơn chứ”. Hà Như Quân vỗ nhẹ mu bàn tay của Giản Mạn.

“Được rồi, cháu nghỉ ngơi cho tốt. Bà nội về trước, chuyện khác cháu đừng lo nữa, có bà ở đây”.

“Vâng ạ. Bà đi cẩn thận”.

“Mẹ. Để con tiễn mẹ”. Tống Giai Nghiêu vội vàng chạy tới đỡ Hà Như Quân ra khỏi phòng bệnh.