Chương 44

“Ai da, đang ăn cơm à?”.

Giản Mạn ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Cẩn Nhàn đang bước vào. Gương mặt trang điểm cực kỳ kiều diễm. Ngón tay thon dài lắc nhẹ chùm chìa khóa.

Bạch Cẩn Nhàn là chị gái cùng cha khác mẹ của Bạch Mạc Dương. Mẹ cô và Tô Khánh Hoa là chị em, vì vậy Tô Khánh Hoa không chỉ là mẹ kế, còn là dì của Bạch Cẩn Nhàn.

Với mối quan hệ như vậy, theo lý mà nói hai người bọn họ nên rất thân thiết. Nhưng thực tế thì không, Bạch Cẩn Nhàn rất ghét Tô Khánh Hoa, chưa bao giờ nhìn bà với ánh mắt hảo cảm nào. Ngược lại Tô Khánh Hoa vẫn đối xử rất tốt với Bạch Cẩn Nhàn.

Kiếp trước, cô nghe một người làm của Bạch gia nói rằng mẹ của Bạch Cẩn Nhàn là do Tô Khánh Hoa hại chết.

Tô Khánh Hoa buông đũa, đứng dậy nhìn Bạch Cẩn Nhàn đang đi vào nhà bếp, vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi lập tức biến mất, trở nên cực kỳ dịu dàng:

“Nhàn Nhàn, con về lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa?”.

Bạch Cẩn Nhàn không đáp, ánh mắt dò xét của cô nhìn thẳng vào Giản Mạn.

“Ở tiệc đính hôn, cô còn dám đập đầu vào tường cơ mà. Lúc đó tôi còn ngưỡng mộ sự can đảm của cô, ấy vậy cuối cùng cô lại chọn gả vào đây. Thất vọng quá”.

Giản Mạn đứng dậy, mỉm cười thân thiện với Bạch Cẩn Nhàn.

“Sau này là người một nhà, xin hãy chỉ bảo em nhiều hơn ạ”.

Bạch Cẩn Nhàn quay người, đưa lưng về Tô Khánh Hoa, cô ngồi lên bàn ăn nhìn Giản Mạn bằng vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ.

“Ai là người nhà với cô? Đừng có cố làm thân với tôi. Tôi không liên quan gì đến cái gia đình này”.

“Nhàn Nhàn….”.

“Câm miệng, tôi không nói chuyện với bà”. Bạch Cẩn Nhàn cắt ngang lời Tô Khánh Hoa, cúi đầu nhìn xuống bàn.

Tô Khánh Hoa không nổi giận, nhìn bóng lưng của Bạch Cẩn Nhàn, trong mặt hiện lên vẻ bất lực và khoan dung.

Lúc này, người hầu đem đến một bộ bát đũa, đặt trước mặt Bạch Cẩn Nhàn.

“Mời tiểu thư ăn cơm”.

“Không có mắt à”. Bạch Cẩn Nhàn trợn mắt nhìn người hầu, vung tay một cái, bát đũa rơi xuống đất, gốm sứ tinh xảo vỡ vụn.

Người hầu vội vàng nói xin lỗi rồi quỳ xuống thu dọn.

Bạch Cẩn Nhàn rời bàn, đi về phía cửa, đi được vài bước thì dừng lại. Cô quay đầu nhìn Giản Mạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất cần.

“Nơi này ấy à…như hầm mộ vậy. Cẩn thận vào thì dễ ra lại khó nha”.

Sau khi Bạch Cẩn Nhàn rời đi, Tô Khánh Hoa nhìn Giản Mạn, tựa hồ muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nói: “Ăn cơm đi”.

Giản Mạn gật đầu, cô cũng không hỏi nhiều. Kiếp trước cô chứng kiến nhiều cảnh tượng như vậy rồi.

Hai người ngồi xuống, tiếp tục ăn. Tô Khánh Hoa đặt đũa xuống, bà nhìn Giản Mạn nói: “Cứ từ từ ăn, ta lên lầu nghỉ một chút”.

Giản Mạn nói với Tô Khánh Hoa, người đang chuẩn bị đứng dậy:

“Mẹ, con có đăng ký một khóa luyện thi, chín giờ tối học”.

Tô Khánh Hoa cau mày.

“Chín giờ muộn quá, đừng đi nữa. Ngày mai mẹ mời gia sư”.

Giản Mạn nào có đăng ký khóa nào, nhưng hôm nay cô phải đến Chu Bát.

“Không cần, con học ở đây lâu rồi. Con cũng quen bạn bè ở đó”.

Thấy Giản Mạn kiên trì như vậy, Tô Khánh Hoa cũng thôi phản đối. Cô mới gả vào, cũng không nên làm khó cô.

“Để tiểu Vương chở con đi”.

“Mẹ không phải đã đồng ý giữ kỹ bí mật rồi sao?”. Giản Mạn nói.

Đại ý chính là, việc đưa đón dễ khiến người ta nghi ngờ, nên cô từ chối.

Tô Khánh Hoa liếc Giản Mạn một cái, không nói gì nữa, đứng dậy đi lên lầu.

Giản Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nở hoa. Sau này cô có thể tiếp tục ca hát rồi, cô nhất định sẽ mang Côn Khúc trở lại sân khấu!