Chương 42

Bạch Mạc Dương nhìn cô, gật đầu.

“Được”.

“Cảm ơn anh”.

“Không có gì”.

Giản Mạn chỉ về chiếc giường cách đó không xa, trầm mặc một chút, nói:

“Anh ngủ giường đi, tôi ngủ ở sô pha”.

“Sau khi đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ là vợ chồng hợp pháp”. Giọng nói đều đều, cũng không có ý gì khác, anh chỉ nói sự thật.

Giản Mạn quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng kiên định của anh.

“Nếu anh muốn ngủ chung giường…cũng được”.

Bạch Mạc Dương che miệng ho một tiếng, anh miễn cưỡng dựa vào sô pha.

“Em ngủ ở giường đi, anh ngủ ở sô pha”.

“Anh là bệnh nhân, anh ngủ trên giường đi”.

“Em là con gái, em ngủ trên giường”.

Giản Mạn “…..”. Những lúc như thế này, đừng có tỏ ra lịch thiệp, được không?

Kiếp trước cô ngoan ngoãn nghe lời anh, cô leo lên giường nằm. Kết quả sáng hôm sau anh đổ bệnh.

Tô Khánh Hoa giận dữ, trách móc cô không chăm sóc tốt cho anh. Mới gả vào Bạch gia không lâu, xuất thân thấp hèn, bị người khác xem thường. Sau đó còn bị khi dễ nhiều hơn. Mệt mỏi hết sức.

“Giường anh êm quá, em ngủ không quen”.

Bạch Mạc Dương ngây người, “Sao em biết giường tôi êm?”. Anh nói xong liền nhìn chiếc giường, ga trải giường vẫn chỉnh tề, không có một nếp nhăn.

Giản Mạn lảng tránh câu hỏi, cô vội vàng nói: “Chỉ là…nhìn có vẻ êm thôi. Vậy nha, em đi tắm”.

---

Sáng sớm hôm sau,

Trên bàn ăn, Giản Mạn còn chưa kịp đề cập đến chuyện đi đăng ký kết hôn, Tô Khánh Hoa đã đề cập trước.

Giản Mạn nghĩ lại, Tô Khánh Hoa vẫn giống như kiếp trước, háo hức có cháu. Nếu như bà ta biết sau khi kết hôn, một ngón tay của vợ, anh ta cũng không chạm vào thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?

Thật ra cô cũng khá tò mò, do Bạch Mạc Dương sức khỏe không tốt hay là anh ta thích đàn ông như những tin đồn bên ngoài?

Kiếp trước cô ở cùng Bạch Mạc Dương một năm, chưa từng thấy anh có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với bất kỳ ai. Chỉ trừ Vu Kiến Tương lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Hay là hai người họ yêu nhau?

Khi chuẩn bị đi đến Cục dân chính, Bạch Mạc Dương ho vô cùng kịch liệt. Tô Khánh Hoa lo lắng cho sức khỏe của anh, liền ngăn không cho ra ngoài. Bà gọi điện thoại cho luật sư, cử anh ta đến nhận giấy kết hôn với Giản Mạn.

Giản Mạn không có ý kiến gì, giấy đăng ký kết hôn của hai người họ lại được lấy theo cách tương tự như kiếp trước.

Nhưng Tô Khánh Hoa vẫn có chút xấu hổ, vì vậy sau khi cô lĩnh giấy kết hôn trở về. Tô Khánh Hoa đã tặng cho cô một bộ trang sức, nói rằng đây là của hồi môn của Bạch gia.

Bộ trang sức mang nhãn hiệu của Bạch thị, là phiên bản giới hạn, rất có giá trị.

Giản Mạn mỉm cười nhận lấy, cảm ơn một tiếng. Kiếp trước cô không được đối xử như vậy, suy cho cùng xuất thân khác biệt thì cách đối xử tự nhiên cũng khác hẳn.

Giản Mạn lên lầu, Bạch Mạc Dương không ở trong phòng ngủ, chắc là đã đến biệt thự trong hoa viên. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, cất trang sức và giấy chứng nhận kết hôn vào ngăn kéo.

Sau đó cô rút điện thoại ra gọi cho Tống Giai Nghiêu.

“Tôi lấy được giấy rồi”.

“Tao sẽ điều tra, nếu là thật, tao sẽ thả ả ra”.

“Tôi muốn thấy bà ấy bình an vô sự”. Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.

“Về rồi à?”. Giọng nói Bạch Mạc Dương đột nhiên vang lên sau lưng.

Giản Mạn không kịp phòng bị sửng sốt hồi lâu. Tại sao anh ta đi không phát ra tiếng động nào chứ.

“Anh…anh sao lại ở đây?”.

Bạch Mạc Dương đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, khẽ mỉm cười, ý tứ rất rõ ràng. Đây là phòng ngủ của tôi, không ở đây thì ở đâu?