Chương 28

Bạch Sở Phàm suýt nữa thì ngã dập mặt, đứng phắt dậy.

“Ai nói ta là xử nam! Nói lúc say mà cháu cũng tin!”.

Vu Kiến Tương nhịn cười muốn chảy nước mắt.

Bạch Sở Phạm tay run run chỉ vào Vu Kiến Tương.

“Nếu cậu dám cười, đêm nay tôi sẽ kiếm một người phá thân cậu!”.

Vu Kiến Tương im bặt.

“Ha, đường đường là Sở gia, đẹp trai còn dịu dàng nữa chứ. Phụ nữ vây quanh đếm không xuể, làm sao tôi còn là xử nam chứ! Thật nực cười!”. Bạch Sở Phàm ngồi xuống, xấu hổ vì bị Bạch Mạc Dương vạch trần. Trong lòng nín thở, sợ bị lộ lần nữa.

“Dương Dương! Đêm nay lấy bổn phận là trưởng bối trong nhà, chú lệnh cho cháu phải đánh cược! Bằng không từ nay chúng ta nghỉ chơi”.

Bạch Mạc Dương mỉm cười, vẻ mặt ôn nhuận.

“Được, nghe theo chú….nghỉ chơi”.

“Dương Dương….”. Bạch Sở Phàm ôm ngực, bày ra bộ dạng đau đớn.

Vu Kiến Tương thấy Bạch Mạc Dương đang cười thì rất an tâm. Nhị thiếu gia nhà anh luôn nở nụ cười ấm áp, nhưng anh biết đó không xuất phát từ đáy lòng.

Chỉ khi ở cùng Sở gia, nụ cười của anh mới chân thực hơn một chút. Cười như thế mới giống người sống.

“Nói đi, chú muốn cược gì?”. Bạch Mạc Dương nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Sở Phàm biết kiểu gì Bạch Mạc Dương cũng sẽ đánh cược với hắn, cho nên ngay lập tức tràn đầy sinh lực ngồi dậy.

“Lại đây”.

Bạch Mạc Dương ho một tiếng, hơi nghiêng người.

“Thôi thôi, để chú qua”. Bạch Sở Phàm lật đật đứng dậy, ngồi bên cạnh Bạch Mạc Dương. Hắn xua tay với Vu Kiến Tương đang đứng kế bên.

“Cút xa xa một chút”.

Vu Kiến Tương lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được, tôi không được phép rời xa thiếu gia nửa bước”.

“Tôi ăn thịt nó à?”. Bạch Sở Phàm sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Cút xa một chút, cẩn thận ta tát cho cái!”.

Vu Kiến Tương nhìn Bạch Mạc Dương đang dựa vào ghế. Anh mới vừa ho khan vài tiếng, thần sắc lộ rõ vẻ uể oải. Anh gật đầu với Vu Kiến Tương.

Bạch Sở Phàm nhìn thấy Vu Kiến Tương đã lánh đi, hắn mới nghiêng người nhẹ giọng nói.

“Cược ai phá thân đầu tiên. Mục tiêu là cô gái vừa hát ban nãy”.

Bạch Mạc Dương cụp mắt, trên mặt ý tứ chính là “mất não à?”.

Bạch Sở Phàm xụi lơ, nói với giọng buồn bã.

“Cược đi mà”. Mãi vẫn còn trong trắng đây này.

“Thôi được, cháu nhận thua”.

Trong mắt Bạch Sở Phàm xẹt qua tia mừng rỡ, hắn rành thằng cháu này quá mà.

“Đừng có vội nhận thua, trước tiên nghe chú nói đã. Phải đặt tiền cược trước. Nếu như chú thắng thì cháu sẽ phải thực hiện vô điều kiện một điều mà chú nói, tiền cược cũng thế và ngược lại. Sao?”.

Bạch Mạc Dương tiêu soái nhíu mày.

“Chú đang đào hố cho cháu?”.

“Cháu nói gì? Chú không hiểu”. Bạch Sở Phàm cười gian.

“Vừa rồi cháu nhận thua rồi đó, bây giờ chú yêu cầu cháu…”.

Bạch Sở Phàm xấu xa đảo mắt nhìn xung quanh.

“Cháu hãy tìm bất cứ người phụ nữ nào ở đây và hôn cô ấy”.

“……”. Bạch Mạc Dương ném cho hắn một ánh nhìn “đúng là nhạt nhẽo”, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.

Làm sao mà Bạch Sở Phàm buông tha dễ dàng như vậy? Hắn dùng cùi chỏ đυ.ng nhẹ vào Bạch Mạc Dương.

“Đừng có mà giả chết, đi mau, ai bảo nhận thua làm gì”.