Chương 2: Tiết Thụy



Lâm Nhạc Du bực bội đi qua đi lại, cau mày kiểm tra thẻ ngân hàng. Tiền lương tháng trước ước chừng có 8000 đồng, cộng thêm trong thẻ có hai ngàn, vừa vặn một vạn.

Mỗi lần trong nhà gọi điện thoại đều đúng vào ngày phát lương, thời gian khác chẳng đoái hoài đến mình. Ngay cả ăn tết cũng không muốn Lâm Nhạc Du trở về, mà dặn dò sang năm đi làm nhớ kiếm càng nhiều tiền.

Nhiều năm qua Lâm Nhạc Du chưa bao giờ dám tiêu tiền lung tung, trừ chi phí sinh hoạt cần thiết ra phần dư lại đều giao cho trong nhà.

Lâm Nhạc Du nói thầm: “Trước tiên tắm rửa một cái đã.”

Lâm Nhạc Du cầm chậu rửa mặt, mang theo chai dầu gội đầu cùng xà phòng thơm thêm khăn lông.

Nếu là trước kia, ngay cả dầu gội hắn cũng không dám dùng quá nhiều. Hiện tại đã tỉnh táo, phải tẩy rửa cho sạch sẽ mới được.

Bụi bẩn trên người theo dòng nước chui xuống ống thoát nước, Lâm Nhạc Du ngẩng đầu thấy được chính mình trong gương.

Lâm Nhạc Du ngơ ngác nhìn chằm chằm gương, vuốt tóc đen che trán lộ ra cả khuôn mặt.

Đã 50 tuổi với lại làm công nhân nhiều năm như vậy, khuôn mặt cũng tàn phai không ít. Bất quá vẫn có thể nhìn ra thời trẻ Lâm Nhạc Du có chút anh tuấn.

Lâm Nhạc Du nhớ thời trung học có thật nhiều nữ sinh gửi thư tình, lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, lớn lên lại đẹp tuy thành tích không đứng đầu những vẫn thu hút.

Hiện tại nhìn chính mình trong gương, chênh lệch rất lớn.

Lúc này có người đi đến, là nhân viên tạp vụ, cũng là một người đàn ông trung niên vì gia đình bôn ba nhưng đối phương không giống Lâm Nhạc Du.

Tốt xấu gì đối phương cũng có vợ có con, cha mẹ trong nhà khoẻ mạnh, ở bên ngoài bôn ba vất vả vẫn nhìn thấy tươi cười trên mặt.

“Tới tắm rửa a?”

Lâm Nhạc Du mất tự nhiên cười cười, “Đúng vậy.”

“Đúng rồi, hôm nay phát tiền lương, có phải chuẩn bị gửi tiền về nhà?”

Ánh mắt Lâm Nhạc Du chợt lóe, “Đúng vậy, đợi lát nữa đi.”

Nói xong Lâm Nhạc Du mang chậu tắm trở lại ký túc xá rồi dọn dẹp phòng ngủ!

Quả nhiên, nhìn phòng ngủ sạch sẽ tâm tình sẽ tốt lên không ít.

Mặc vào quần áo mới, là mua từ mười năm trước nhưng chỉ bận vài thần.

Lâm Nhạc Du lấy di động cùi bắp đã mua hơn 4 - 5 năm.

Đây là thứ đáng giá nhất trên người Lâm Nhạc Du.

Lắc lắc đầu tóc ướt, một bên xem di động, một bên bước nhanh rời công trường. Trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ Lâm Nhạc Du suy nghĩ đợi lát nữa đi mua quần áo gì, ăn món ngon nào.

Tin nhắn chưa đọc trong điện thoại Lâm Nhạc Du đều nhấn xóa bỏ!

.

Đèn xanh sáng lên, Lâm Nhạc Du bước nhanh tới phía trước, kết quả đi được nửa đường phát hiện phía trước có người?! Vừa rồi rõ ràng không có ai? Chung quanh công trường sẽ không có người tới gần, xe cũng rất ít.

Lâm Nhạc Du rõ ràng nhớ vừa rồi ở ngã tư đường không có người khác, bỗng nhiên lại xuất hiện một người? Chẳng lẽ là mình hoa mắt?

Lâm Nhạc Du nhìn thêm vài lần, cảm thấy có điểm quen mắt.

Lại nhìn kỹ, này không phải ông chủ Tiết Thụy sao? Doanh nhân có tiền tới thị sát công trường?

Ông chủ chính là nhân vật lợi hại, rõ ràng không kém mình bao nhiêu tuổi nhưng trông mới hơn ba mươi, đẹp trai lại có tiền, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau.

Nhưng vào lúc này, đèn xanh đã không thừa bao nhiêu thời gian, Lâm Nhạc Du bước nhân, chỉ là có chút ngoài ý cảm thấy ông chủ đứng bất động tại chỗ.

Đi thêm vài bước là có thể đến ven đường nhưng đối phương đứng ở vạch qua đường không nhúc nhích, đây là đang làm gì?

Lâm Nhạc Du hô một tiếng: “Ông chủ, ông chủ!”

Hình như ông chủ không ý thức được bản thân đang đứng yên, trong lúc Lâm Nhạc Du cảm thấy kỳ quái, ánh mắt chú ý tới một chiếc xe sắp tới gần, không đi ngay sẽ đυ.ng trúng!

Tiết Thuyh có chút bản lĩnh nhưng cũng không có biện pháp đuổi theo một chiếc xe có ý chạy trộn. Thực mau xe tải biến mất mất hút, hắn nhíu mày, bước nhanh tới chỗ Lâm Nhạc Du: "Không sao chứ?”

Hắn muốn nhìn xem còn có thể cứu hay không nhưng…… Người đã tử vong!

Là hắn hại chết, hơn nữa đối phương còn vì cứu mình mới chết!

Lâm Nhạc Du cảm giác giống như chỉ qua vài giây, lại giống qua mấy năm, đang lúc nghi hoặc có phải bản thân đã chết, trong bóng đêm vang lên một âm thanh.

“Kiểm tra đo lường……”