Chương 1: Tỉnh ngộ



Một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi chậm chập rảo bước trong công trường.

Trên mặt bám đầy bụi bặm tràn đầy vui sướиɠ, còn chưa tới ký túc xá nhận tiền lương, chuông di động đã vang lên: “…… Mẹ?”

“Tiểu Du, hôm nay phát tiền lương đúng không?”

Lâm Nhạc Du cười cười, chuẩn bị đến ngân hàng chuyển tiền về nhà, trong nhà có cha mẹ cùng em trai cần dùng tiền, đặc biệt là sau khi em trai cưới vợ tiền trong nhà đều không đủ dùng.

Nhiều năm như vậy tuy rằng rất mệt nhưng có thể giúp đỡ trong nhà Lâm Nhạc Du đều vui vẻ chịu đựng.

“Đúng vậy, mẹ, vừa mới phát, con đang định……”

“Vậy nhanh gửi đi, gần đây trong nhà quá khó khăn, vợ của em trai sinh cho nhà họ Lâm một nhóc mập mạp, đây là chuyện tốt, chờ thêm thời gian nữa còn phải làm tiệc đầy tháng. Đúng rồi đúng rồi, gần đây phải tiêu rất nhiều tiền, còn có tiền sữa bột……”

Vừa mới đây, trên mặt Lâm Nhạc Du còn tràn đầy vui sướиɠ nhưng nghe được lời sau phảng phất như bị thanh chùy đánh lên đầu đến ngốc.

Đầu bên kia điện thoại kia không ngừng nói nhưng Lâm Nhạc Du nghe không vào, nhẹ giọng hỏi: “Cháu trai?”

“Đúng vậy!”

Thoạt nghe cái tên Lâm Nhạc Du có vẻ du dương nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản với cái tên. Tính tình một chút cũng không tốt, sẽ không chủ động gây chuyện nhưng cũng không hèn nhát, thuộc về kiểu người không phạm ta, ta sẽ không phạm người.

Đương nhiên nếu người khác chủ động gây phiền toái, nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.

Toàn bộ dịu dàng của Lâm Nhạc Du đều giành cho người nhà.

Nghe được cháu trai cần tiền mua sữa bột, phảng phất nhớ tới mùa hè hơn hai mươi năm trước, vừa mới tốt nghiệp trung học đã bị cha mẹ yêu cầu không lên đại học, phải ra ngoài làm công kiếm tiền.

Mà lý do chính là, trong nhà sắp sinh em trai, cha già rồi không thể đi làm, mẹ phải chăm sóc con nhỏ không có thời gian đi ra ngoài làm việc.

Thân là anh trai phải gánh vác trách nhiệm gia đình, ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột!

Kết quả kéo dài tới ba mươi năm!

Kết quả lại nhận được một vòng luẩn quẩn.

Phải cho tiền mua sữa bột cho con của em trai.

Cháu trai không gọi Lâm Nhạc Du là ba ba, còn muốn người chú này kiếm tiền nuôi?

“Tiểu Du, có đang nghe không? Có ở đó không?!”

Đầu óc Lâm Nhạc Du ong ong, nghe không rõ đầu bên kia điện thoại nói cái gì, lãnh đạm hỏi: “Em trai đâu? Nó thất nghiệp ư?”

Đầu bên kia điện thoại ấp úng.

“Ai nha, hỏi cái này làm gì?”

“Cháu trai mới sinh ra, thứ gì cũng phải tiêu tiền, chút tiền lương của em trai con làm sao đủ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì tốt rồi.”

“Còn nữa, trong nhà thiếu tiền, mẹ đòi tiền con chẳng lẽ không được? Nhanh gửi tiền về nhà.”

Lâm Nhạc Du cười lạnh một tiếng, nhiều năm chờ mong tình cảm gia đình, kết cục chẳng nhận được gì

“Chờ thêm một khoảng thời gian nữa cháu trai phải đến nhà trẻ, sau đó phải học tiểu học trung học rồi vào đại học. Để không thua kém bạn bè phải mua thêm quần áo, giày dép mới.”

“Chờ tốt nghiệp đại học, muốn tìm vợ, còn muốn mua nhà xe phải không? Đây là cháu trai con? Hay là con ruột con?”

Lần đầu tiên nghe Lâm Nhạc Du như kịch liệt phản bác, trong khoảng thời gian ngắn bà ta không phản ứng kịp cho nên vẫn luôn im lặng.

Lâm Nhạc Du không muốn nghe giọng bọn họ trực tiếp cúp điện thoại.

Kết quả trước một giây cúp điện thoại, trong điện thoại truyền ra giọng nói bén nhọn nhục mạ chói tai.

“Thằng nhãi ranh, đồ chó bất hiếu……”

Lâm Nhạc Du nghe xong một nửa: “A!”

Liều sống liều chết vì cái nhà này gần ba mươi năm, vừa rồi mới phát tiết oán giận, liền thành thằng nhãi bất hiếu.

Xem ra ngày thường bọn họ hay mắng sau lưng mình mới có thể mắng thuận miệng như vậy.

Lâm Nhạc Du cào tóc: “Được!”

Lâm Nhạc Du nhìn đôi tay thô ráp ngăm đen đầy vết chai, lại nhìn quần áo bẩn trên người, ánh mắt tối lại.

Di động trong tay kêu ing ỏi, không cần xem cũng biết là ai, nếu là trước kia, Lâm Nhạc Du nhất định sẽ nghe máy nhưng hiện tại…… không muốn nghe dù chỉ một lần.

Khi em trai còn nhỏ đều dùng tiền của cậu, từ lúc sinh ra uống sữa bột, học phí nhà trẻ, thậm chí lúc tốt nghiệp đại học cần sính lễ kết hôn mua nhà mua xe đều đòi tiền Lâm Nhạc Du.

Lâm Nhạc Du không nói gì, dù sao đều là người một nhà. Ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc bất mãn nhưng đều ép xuống, mãi cho đến hiện tại, con của em trai sinh ra lại bắt Lâm Nhạc Du chu cấp tiền sữa bột.

Thời điểm nghe nói cần tiền mua sữa bột, Lâm Nhạc Du mới hoàn toàn tỉnh ngộ, gần ba mươi năm sống chết kiếm tiền nuôi một đám quỷ hút máu.

Trong lòng người nhà căn bản không xem Lâm Nhạc Du là người thân mà là cỗ máy kiếm tiền.

Lâm Nhạc Du sắp 50 tuổi, trong tay không có thứ gì, hiện tại tỉnh ngộ còn kịp sao?

Di động không biết vang lên bao lâu, thấy Lâm Nhạc Du không nhận liền chuyển sang gửi tin nhắn.

Lâm Nhạc Du nhìn di động, ba gọi 26 cuộc gọi nhỡ, mẹ gọi 22 cuộc.

Gọi không được ba mẹ chuyển sang gửi tin nhắn, tốc độ gửi tin rất nhanh, hai người già lớn tuổi sao có thể đánh chữ nhanh như vậy?

Khẳng định là nhờ em trai chuyển lời, mắng Lâm Nhạc Du là con sói mắt trắng, con hoang rác rưởi, phí công nuôi dưỡng.

Toàn bộ ô ngôn uế ngữ đều nói ra.

Mỗi năm Lâm Nhạc Du gửi trong nhà mười vạn, nhiều năm như vậy chắc cũng đến 300 vạn, nhiều tiền như vậy cũng không đổi được một câu con trai vất vả.

Lâm Nhạc Du châm chọc cười chính mình, em trai cũng thật tâm cơ, biết rõ tiền đều lấy từ chỗ Lâm Nhạc Du nhưng trước nay sẽ không tự mình tới đòi tiền.