Bây giờ nghĩ lại, cô của kiếp trước cũng thật dễ lừa. Nếu lúc đó cô biết sau này Hứa Tuấn Văn thi đại học, ngay cả chuyên khoa cũng không thi đậu, trong nhà còn phải chi một vạn nhân dân tệ để đưa nó vào Đại học Truyền thông thì e là cô sẽ tức đến nổ phổi.
Nhà họ Hứa có ba người con, cuối cùng chỉ có một mình cô là người không có khái niệm học đại học. Chuyện này vẫn luôn là cái gai ở trong lòng Hứa Thanh Linh.
Đôi khi nghe thấy chị gái và em trai cùng nhau nói về cuộc sống đại học, cô thực sự vô cùng ghen tị. Khi đó càng làm cô khó chịu hơn chính là năm ấy Thẩm Luân cũng thi đậu vào Khoa Quản lý tài chính của Đại học C, trở thành thiên kiêu chi tử. Mà cô ngay cả cổng đại học cũng chưa bao giờ được bước qua, mỗi ngày đều phải tất bậc phụ giúp gia đình trông coi siêu thị, khiến chênh lệch giữa cô và Thẩm Luân càng lúc càng lớn.
Xa xa chiếc xe tàu lửa đang gào thét vυ"t qua đường ray, cắt đứt những suy nghĩ của Hứa Thanh Linh.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn ánh đèn pha chói mắt của đoàn tàu lửa lóa sáng trong bầu trời đêm tối, cô vắt nước trên vạt áo và ống quần, sau đó đi dọc theo bờ đê về phía nội khu thành phố.
Ở sơn trang Tử Kim phía đông thành phố, Hứa Đức Hữu và Phó Quyên đang ngồi ở bên cạnh chiếc điện thoại bàn, tâm trạng rối loạn không yên.
Thông thường vào giờ này hai vợ chồng bọn họ đã đi ngủ từ lâu nhưng hôm nay cả hai vợ chồng đều đang trong trạng thái vô cùng lo lắng sốt ruột, thao thức chờ đợi tin tức.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, hai vợ chồng đồng loạt rùng mình một cái, Phó Quyên nhìn chồng mình, bốn mắt nhìn nhau: "Có phải bên Thẩm gia phái người tới không? Em đi xem thử!"
Phó Quyên đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra thì giật nảy mình, một bóng người toàn thân ướt sũng đang đứng ở trước cửa nhà bà.
Hứa Thanh Linh buổi tối đi được nửa giờ, cả người trên dưới đều ướt đẫm, không ngừng nhớ về người thím nhỏ dịu dàng khí chất trong ký ức của mình, cái mũi đau xót: “Thím!”
Phó Quyên lúc này mới nhìn thấy rõ người tới là cháu gái bên chồng của mình, vừa mở miệng kêu "Đức Hữu", vừa kéo cô bé vào trong.
Trong ba người con của gia đình anh cả, Phó Quyên cảm thấy thân thiết nhất với cháu gái nhỏ. Cháu gái nhỏ và cháu họ Thẩm Luân của bà đều đang học năm cuối trung học ở Huân Trung. Đứa nhỏ này ngày thường luôn ngoan ngoãn hiền lành ít nói, một khi rảnh rỗi là sẽ phụ giúp anh cả chị dâu trông coi cửa hàng, là đứa con rất có hiếu với bố mẹ.
Đáng tiếc hai vợ chồng anh cả mấy năm nay làm ăn kinh doanh kiếm được kha khá vậy mà lại vẫn thiển cận như ngày nào.