Cả một đời trước Quan Linh làm ác, ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác, âm mưu tài lộc gϊếŧ hại mạng người, cuối cùng trừng phạt đúng tội, rơi vào kết cục tự thiêu mà chết. Ở tầng thứ mười t …
Cả một đời trước Quan Linh làm ác, ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác, âm mưu tài lộc gϊếŧ hại mạng người, cuối cùng trừng phạt đúng tội, rơi vào kết cục tự thiêu mà chết.
Ở tầng thứ mười tám trong địa ngục nàng bị nghiền ép chịu cực hình đến khi chỉ còn lại một bộ xương khô. Mạnh Bà ngại nàng dơ bẩn, nên ngay cả một chén canh Vong Xuyên cũng keo kiệt không cho nàng uống.
Oán khí của nàng sâu nặng, trừng mắt tức giận, chỉ vào bóng người cao gầy thanh tao lạnh lùng trên cầu Nại Hà, nóng nảy nói: “Đời trước người này còn làm nhiều việc ác hơn cả ta, dựa vào đâu mà hắn có thể ung dung tự tại quên đi hết thảy chứ?”
Trong mắt Phán Quan mới nhận chức tràn đầy chán ghét: “Quỷ này… Khụ khụ… Đời trước Thất vương gia là huyết mạch chính thống của hoàng thất, mà đời trước ngươi là thứ gì chứ?”
Quan Linh cứng họng, phụ thân nàng là Đại tướng quân trấn giữ biên cảnh, nhưng bây giờ binh quyền ít ỏi, dần dần mờ nhạt trong quân binh. Mẫu thân nàng là đích nữ của Thừa tướng đương triều, nhưng hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh nàng vài năm đã rời khỏi thế gian.
Người khoác áo bào tím trên cầu nhanh nhẹn xoay người lại, gương mặt vô cùng anh tuấn, làm cả một đám quỷ bên sông ngơ ngác.
Chỉ nghe người đó nhỏ giọng mở miệng, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng: “Nàng là thê tử duy nhất trong đời bổn vương, là Vương phi tôn quý nhất trên đời này của Đại Lâm.”