Khi nhóm Quý Sâm tiến vào, Yến Ly đang chườm lạnh lên vết bầm tím trên bụng.
Tuy rằng cơ thể Yến Ly khá mảnh mai, nhưng trên người lại có một tầng cơ bắp cân đối rõ ràng, trên làn da vốn trắng nõn có một số vết bầm sưng đỏ nghiêm trọng.
Nhóm Quý Sâm đi đến bên cạnh Yến Ly, cầm miếng gạc và túi chườm đá ở bên cạnh lên, ba người giúp Yến Ly chườm lạnh vết bầm tím trên lưng.
Yến Ly im lặng một chút, thấp giọng nói: “Cảm ơn các anh.”
Bọn họ cứu mẹ của cậu, giải quyết đám đàn em đó, còn giúp cậu tìm ra chân tướng ở trước mặt mọi người.
Ôn Mộ Sanh ôn hòa khẽ cười: “Không cần cám ơn, cậu giữ vật tư giùm chúng tôi, chúng tôi bảo vệ cậu cũng là chuyện nên làm mà.”
“Sau này có chuyện cứ thì tìm chúng tôi.” Quý Sâm trầm thấp nói, cau mày nhìn vết thương trên người Yến Ly.
Bạch Cảnh Chi nhàn nhạt gật đầu: “Đừng chịu đựng một mình.” Nhìn vết thương trên người Yến Ly lúc này, hắn có chút không vui.
Yến Ly hơi mím môi, hiện tại cậu mới phản ứng lại, ba người này đã gặp mặt Liễu Tinh, nhưng…… hình như bọn họ cũng không cảm thấy có hứng thú với Liễu Tinh nhỉ? Hơn nữa cũng không dễ dàng tin lời của Liễu Tinh.
Ngược lại, bọn họ còn bảo vệ cậu ở trước mặt Liễu Tinh……
Yến Ly nhớ tới vẫn đề mình vẫn đang xoắn xuýt, hơi hơi nắm tay, hạ quyết tâm, cậu quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Khi nào các anh đi thành phố A?”
“Mấy ngày nữa, sau khi gia cố xe xong sẽ đi.” Quý Sâm nói.
“Trước đó các anh hỏi tôi có muốn tham gia tổ đội hay không, hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không định gia nhập vào đội của các anh, nhưng chúng ta có thể cùng hợp tác.” Yến Ly nghiêm túc nói, “Tôi sẽ đi gϊếŧ xác sống tìm vật tư cùng với các anh, sẽ không kéo chân sau của các anh.”
Mấy người đàn ông không suy nghĩ nhiều thì đã đồng ý rồi.
Ôn Mộ Sanh bất đắc dĩ mà cười nói: “Cậu còn đang giúp chúng ta giữ máy phát điện đấy, sao có thể gọi là kéo chân sau chứ?”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng bàn bạc một chút, xem xem còn cần chuẩn bị gì không, hôm nay cậu nghỉ ngơi dưỡng thương đi.” Quý Sâm trầm giọng nói.
Yến Ly gật đầu, đồng ý.
Chườm lạnh được một lúc, bọn họ liền rời khỏi phòng, Bộ Thành Dương nhìn thấy Yến Ly, đang muốn nhào đến thì đã bị Bạch Cảnh Chi ngăn cản.
Bộ Thành Dương nghe được Yến Ly bị thương thì ngoan ngoãn không dám lộn xộn nữa, lo lắng hỏi vết thương của Yến Ly có nghiêm trọng không.
Yến Ly bất đắc dĩ nói: “Không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày là ổn thôi, còn có, đừng gọi tôi là đội trưởng.”
Bộ Thành Dương đầy mặt thất vọng, trước lời từ chối nghiêm khắc của Yến Ly, Bộ Thành Dương đành phải đau buồn từ bỏ việc trở thành đàn em của Yến Ly, lại nghe được Yến Ly muốn đến thành phố A cùng với hai đội của Quý Sâm và Bạch Cảnh Chi, cho nên lập tức vô cùng đáng thương mà muốn về đội của Bạch Cảnh Chi.
Bạch Cảnh Chi cũng không để ý, trực tiếp đồng ý luôn.
Yến Hà nấu một bữa phong phú để cám ơn nhóm Quý Sâm, mọi người ăn cơm trưa, sau đó cũng không làm phiền Yến Ly nghỉ ngơi mà đồng loạt rời đi.
Đi xuống dưới lầu, nhóm Quý Sâm còn dọn sạch một đám xác sống ngửi được mùi máu đến, để phòng xác sống tiến vào chung cư của Yến Ly.
Sáng ngày hôm sau, nhóm Quý Sâm đi đến nhà của Yến Ly, Yến Hà mở cửa cho bọn họ.
“Các cậu đến rồi à, cùng ăn sáng đi.” Yến Hà nhỏ giọng cười nói, “Tiểu Ly còn chưa thức, các cậu vào kêu nó dậy đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
“Vâng, cảm ơn dì Yến.” Mấy người đàn ông thuần thục đi vào phòng của Yến Ly.
Lúc này Yến Ly vẫn đang ngủ ở trên giường, cậu cuộn tròn trong chăn, hơi hơi nhíu mi, không biết có phải bởi vì cảm thấy đau đớn vì vết thương trên người không, hình như có chút bất an.
Ôn Mộ Sanh ngồi ở mép giường rất có hứng thú mà quan sát dáng vẻ đang ngủ của Yến Ly, ngoan ngoãn, có chút đáng yêu.
“Yến Ly, dậy đi.” Quý Sâm thấp giọng gọi.
“Ưm……” Yến Ly có chút không chịu mà rầm rì, giọng điệu mềm như bông, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm nghị sát ý hôm qua.
Ôn Mộ Sanh hơi nhếch môi, lại phát hiện một mặt mới của Yến Ly rồi.
Quý Sâm có chút không biết làm sao, hắn vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang đối mặt với nhiệm vụ quan trọng nào đó, né tránh vết thương trên người của Yến Ly nhẹ nhàng lay lay đối phương, “Dậy đi.”
“Ưm…… cho con ngủ thêm xíu nữa đi mà……” Yến Ly mơ mơ màng màng rụt vào trong chăn, tưởng rằng mẹ đang đánh thức cậu như thường lệ, mềm giọng làm nũng nói.
Giọng nói mềm mại làm nũng của Yến Ly vừa ra, mấy người đàn ông có chút ngơ ngác, lỗ tai Quý Sâm có chút đỏ lên khả nghi, Bạch Cảnh Chi ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà quay mặt đi, mà Ôn Mộ Sanh nhẹ nhàng liếʍ môi, để sát vào chọc chọc khuôn mặt của Yến Ly, cười dỗ dành nói: “Không được đâu, nên dậy ăn sáng rồi ~”
Yến Ly miễn cưỡng mở mắt ra, khi nhìn thấy ba người đàn ông xuất hiện ở trước mắt mình thì ngơ ngác chớp chớp mắt, có chút không phản ứng lại.
…… Không phải mẹ vào gọi cậu dậy sao? Sao cậu lại nhìn thấy nhóm Quý Sâm thế này? Chẳng lẽ cậu đang nằm mơ à?
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác còn chưa tỉnh ngủ của Yến Ly, Quý Sâm cũng nhịn không được lộ ra nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trước mắt Yến Ly, thấp giọng cười nói: “Tỉnh chưa?”
“……!” Yến Ly ý thức được ba người đàn ông trước mắt này cũng không phải nằm mơ, bộ não mơ màng lập tức tỉnh lại, có chút nói lắp, “Anh, sao các anh lại ở đây?”
“Dì Yến bảo chúng tôi vào kêu cậu dậy.” Ôn Mộ Sanh cười tủm tỉm nói.
Yến Ly nhớ tới dáng vẻ ngủ nướng mất mặt mới nãy của mình, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào!
“Tôi, tôi tỉnh rồi, các anh đi ra ngoài trước đi……” Yến Ly nhỏ giọng nói, ánh mắt tới lui xấu hổ nhìn về phía bọn họ.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài chờ cậu nhé ~” Ôn Mộ Sanh nhịn cười, cùng Quý Sâm và Bạch Cảnh Chi rời khỏi phòng.
Yến Ly dùng chăn che mặt mình lại, xấu hổ mà im lặng kêu rên, quá mất mặt……
Ôn Mộ Sanh giúp Yến Ly đóng cửa phòng, cười khẽ rù rì nói: “Đáng yêu quá đi mất ~”
Quý Sâm và Bạch Cảnh Chi không nói gì, nhưng lúc này bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Ôn Mộ Sanh; cùng lúc đó, ba người họ cũng ý thức được, Yến Ly thận trọng lại mang theo một chút xa cách ở trước mặt bọn họ trước kia cũng không phải Yến Ly thật sự, bọn họ còn chưa thể làm cho Yến Ly tin tưởng bọn họ đến mức có thể lộ ra một mặt chân thật mềm mại nhất ở trước mặt bọn họ.
Ánh mắt mấy người đàn ông hơi trầm xuống, bọn họ muốn nhìn thấy dáng vẻ tin tưởng bọn họ của Yến Ly.
Yến Ly lề mề một hồi lâu mới làm bộ như không có chuyện gì mà đi ra khỏi phòng, cậu nhìn Yến Hà đang vẫy tay ra hiệu cho cậu mau ăn sáng đi, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: “Mẹ, sao mẹ để cho họ vào phòng con ……” Giọng điệu vô thức mang theo làm nũng.
Yến Hà nhướng mày, không thèm để ý mà nói: “Không phải mấy cậu này là bạn con sao? Có gì mà xấu hổ không biết? Nhanh ăn sáng đi, sắp nguội rồi!”
Bọn họ là bạn hồi nào chứ?! Chỉ là quan hệ hợp tác thôi! Yến Ly muốn nói lại thôi, đành phải yên lặng nhét bữa sáng vào miệng.
Nhóm Quý Sâm nhìn dáng vẻ của Yến Ly ở trước mặt Yến Hà, tong mắt không khỏi lộ ra ý cười.
Ăn sáng xong, Yến Ly và nhóm Quý Sâm bàn bạc việc chuẩn bị đi đến thành phố A.