Chương 26: Chân tướng sáng tỏ

Trong nháy mắt anh Hào ngã xuống đất, Yến Ly tính toán thời gian vừa đúng để ra khỏi không gian, hai tròng mắt cậu lạnh băng nhìn tên đàn ông trên mặt đất, đối phương đang thở hổn hển, còn chưa phát hiện có người xuất hiện ở phía sau mình.

Cậu đương nhiên biết dao kiếm bình thường chắc chắn không thể gϊếŧ được người có dị năng hệ cường hóa, kiếp trước cậu đã sớm gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại dị năng, loại vũ khí sắc bén như dao kiếm đối với dị năng hệ cường hóa hiện tại vẫn còn là sơ cấp cần phải sử dụng hết toàn bộ dị năng thì mới có thể ngăn lại được.

Cho nên, cậu mới giăng cái bẫy này, chỉ là vì để lớp bảo vệ toàn thân của đối phương bị lộ ra trong nháy mắt kia!

Ánh mắt của Yến Ly bình tĩnh đến đáng sợ, cậu giơ gậy lên, giẫm lên lưng của người đàn ông, sau đó dùng hết sức lực toàn thân đập mạnh vào sau ót không hề đề phòng của đối phương!

Khi nhóm Quý Sâm mở cửa chính là nhìn thấy cảnh trước mắt này.

Thanh niên nhỏ gầy cân xứng không hề do dự giáng cho kẻ địch một đòn trí mạng; sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị không hề có một chút cảm xúc nào, giữa tiếng rêи ɾỉ dần dần suy yếu của người đàn ông và máu lan ra trên đất, khuôn mặt thanh niên không cảm xúc nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh băng hung ác khiến cho người ta không dám đến gần.

Nhịp tim của Quý Sâm đập cực nhanh, ánh mắt hiện lên một tia yêu thích, hắn vốn dĩ cảm thấy Yến Ly cần bọn họ bảo vệ, hiện tại phát hiện ra hắn sai rồi…… Một đòn vừa rồi, động tác vừa sắc bén vừa quyết đoán, hắn thích.

Ôn Mộ Sanh có chút sững sờ mà nhìn Yến Ly, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, hơi híp mắt đánh giá đối phương, Yến Ly khí thế sắc bén trước mặt trái ngược hoàn toàn với một Yến Ly sợ bọn họ nhưng lại mềm lòng giữ đồ giúp bọn họ trước đây, Yến Ly mâu thuẫn như vậy, hắn càng cảm thấy hứng thú, không biết sau này còn có thể nhìn thấy một Yến Ly khác nữa không……

Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cảnh Chi nhìn chằm chằm vào Yến Ly, vốn dĩ cho rằng đối phương là một chú hamster nhỏ nhát gan, hiện tại xem ra hình như không đúng lắm; có điều, hắn thích người mạnh hơn…… ánh mắt của Bạch Cảnh Chi hơi dịu dàng lại.

Đám đàn em của anh Hào không thể tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt, lão đại…… thua sao? Sao có thể chứ…… nhất định là thằng nhóc này dùng thủ đoạn gì rồi!

Một đàn em trong đó phẫn nộ nhìn về phía Yến Hà, giơ gậy bóng chày lên định đánh về phía của đối phương, gã muốn báo thù cho lão đại! Gã phải làm cho Yến Ly hối hận!

“Mẹ ——” Yến Ly nhìn thấy Yến Hà gặp nguy hiểm, vội vàng muốn tiến lên.

Lúc này, nhóm Quý Sâm xoay người lại, sau đó trực tiếp đá hết mấy tên đàn em ở xung quanh Yến Hà, ba người thoáng cái đã chế ngự được đám người này, cả đám đều ngã trên đất xin tha.

Yến Ly chạy như bay đến bên cạnh Yến Hà, nhìn thấy bà không sao thì mới yên lòng.

Các hàng xóm xung quanh và các hộ gia đình trên dưới lầu đều nghe thấy tiếng ồn, sau khi phát hiện đám anh Hào đều đã bị đánh bại thì rất kinh ngạc, ngay sau đó vọt đến, bắt lấy đám đàn em quát: “Trả lại đồ ăn chúng mày mới cướp hôm qua đây!”

Tất cả mọi người đều xông lên tay đấm chân đá với đám đàn em của anh Hào, quát mắng kêu trả đồ ăn cho bọn họ, đám đàn em không ngừng la hét thảm thiết, trong lòng căm hận cũng chỉ có thể đồng ý trả lại.

Mà Liễu Tinh trốn ở phía sau đám người, không dám nói lời nào, gã nhìn nhìn ba người đàn ông xoay quanh Yến Ly, không cam lòng, tên anh Hào mạnh như vậy thế mà lại bị Yến Ly đánh bại? Sao lại như thế? Tại sao không gϊếŧ Yến Ly luôn đi?!

Đám hàng xóm áp giải đám đàn em đến xe của bọn chúng lấy đồ ăn, bọn họ cũng không biết có nên cám ơn vì Yến Ly đã đánh bại đám anh Hào hay không, dẫu sao chuyện này cũng là tai họa do Yến Ly tự dẫn đến.

“Yến Ly, cậu không sao chứ?” Ông chú chen ra khỏi đám đông, nhìn thấy Yến Ly thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Vâng, không sao ạ.” Yến Ly hơi mím môi cười.

“Vậy là tốt rồi, cảm ơn câu và các bạn của cậu nhé, chúng tôi có thể lấy được đồ ăn bị cướp về rồi……” Ông chú cảm thấy hết sức may mắn mà cảm thán nói.

“Vốn dĩ là họa của nó, cám ơn nó cái gì chứ?!” Mẹ Liễu Tinh nghe được lời của ông chú thì không vui bĩu môi nói.

Người chung quanh đều yên tĩnh lại, mẹ Liễu Tinh cảm thấy bản thân nói rất có lý: “Nếu không phải do nó, đồ ăn của chúng ta sẽ hoàn toàn không bị cướp như thế!”

“Chị câm miệng đi! Chuyện này không hề liên quan đến Tiểu Ly, ai biết có phải có người cố ý nói địa chỉ nhà của chúng tôi cho chúng hay không?!” Yến Hà nhìn khuôn mặt ác liệt của mẹ Liễu Tinh, tức giận mà đứng ra nói.

Quý Sâm nhíu mày, nghiêm túc mà nhìn những người trước mặt này.

Bạch Cảnh Chi cũng có chút không vui, hắn đứng ở bên cạnh Yến Ly, đưa tay đỡ Yến Ly bị thương một cách vững vàng..

Ôn Mộ Sanh nhìn thoáng qua khuôn mặt không cảm xúc của Yến Ly, hắn bước lên phía trước, ôn hòa nói: “Mọi người không cần ồn ào, muốn biết chân tướng cũng rất đơn giản mà, trực tiếp hỏi bọn họ là được rồi?”

Ôn Mộ Sanh nhìn về phía đám đàn em của anh Hào đang quỳ trên đất, nửa ngồi xổm xuống, giọng điệu ôn hòa: “Có thể nói cho tôi biết, tại sao các cậu đến tìm Yến Ly không?”

Liễu Tinh trốn ở phía sau sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch.

Tên đàn em bị Ôn Mộ Sanh đánh hung hăng trừng hắn, cũng không muốn nói cho hắn biết.

Ôn Mộ Sanh bất đắc dĩ mà thở dài, đưa tay ra ấn mạnh vào xương bàn tay bị gãy của đối phương, đối phương tức khắc phát ra tiếng tru đau đớn bén nhọn, Ôn Mộ Sanh cười tủm tỉm lặp lại câu hỏi.

Những người khác nhìn thấy hành động của Ôn Mộ Sanh, đột nhiên cảm thấy có hơi sợ người đàn ông ôn hòa lễ độ này.

Lần này tên đàn em không dám phản kháng nữa, rêи ɾỉ nói: “Có người nói với anh Hào là Yến Ly có bình ắc-quy, cho nên chúng tôi mới đến……”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ánh mắt Ôn Mộ Sanh lạnh lùng, “Là ai nói với các cậu?”

“Liễu… Liễu Tinh…… người có dị năng hệ chữa trị…… Là cậu ta nói cho chúng tôi biết địa chỉ……”

Ánh mắt khϊếp sợ của mọi người đều hướng về phía Liễu Tinh trốn ở cuối cùng, Yến Ly hơi nhếch khóe môi, đúng như dự đoán.

Khuôn mặt nhỏ của Liễu Tinh tái nhợt, gã nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, đôi mắt đong đầy nước mắt, đáng thương mà khóc lóc nói: “Không phải như vậy, mọi người nghe tôi giải thích……”

“Là bọn họ nói muốn tìm bình ắc-quy, tôi, tôi cũng không biết bọn họ là người xấu…… cho nên liền nói với bọn họ…… tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ cướp đồ ăn của mọi người…… xin lỗi…… hu hu hu……”

Liễu Tinh vừa khóc thút thít vừa giải thích, dáng vẻ yếu ớt đáng thương làm cho mọi người không tức giận nổi, thậm chí có người còn nhỏ giọng lên tiếng tahay cho gã.

“Liễu Tinh cũng là có lòng tốt……”

“Nhưng đồ ăn của chúng ta đều bị cướp hết rồi!”

“Bây giờ không phải có thể lấy về rồi sao? Mọi người cũng không có tổn thất gì!”

“Nếu không nhờ Yến Ly, anh cảm thấy chúng ta có thể lấy được đồ ăn về à?”

“…………”

Mọi người tức khắc im lặng, lúc này bọn họ mới nhớ tới hai mẹ con Yến Ly cũng bị đám anh Hào xông vào cướp đồ ăn dưới tình huống không biết gì, lại còn xém chút đã bị gϊếŧ chết……

Nhóm Quý Sâm đã biết được chân tướng, nghe những người này ầm ĩ, trong mắt tràn đầy châm chọc, bọn họ nhìn về phía Yến Ly đang cúi đầu im lặng, hơi nhíu mày, có chút đau lòng khi đối phương gặp phải đám hàng xóm thế này.

“Yến Ly, xin lỗi……” Ông chú áy náy mà nói, nếu ngày đó ông cản Liễu Tinh không cho gã đi chữa cho đám người đó, hiện tại đã không xảy ra sinh những việc này.

“Xin lỗi……” Những người khác cũng nhỏ giọng xin lỗi Yến Ly và Yến Hà.

Yến Hà bị tức giận đến cả người phát run, bất kể thế nào bà cũng không ngờ lại là Liễu Tinh gây ra chuyện này! Trước kia bà còn từng thương đối phương có bà mẹ như vậy, hiện tại xem như bà đã biết, người cùng một lò đi ra cũng sẽ không đi một cách bình thường được!

Mẹ của Liễu Tinh còn choáng váng hơn, bà ta thoáng cái rơi từ đỉnh cao đạo đức xuống, cũng không dám nói cái gì, sợ những người khác sẽ mắng mình.

Ôn Mộ Sanh ôn hòa mà nhìn Liễu Tinh vẫn luôn khóc không ngừng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, “Nói cách khác, Liễu tiên sinh, đầu tiên là cậu nói với bọn họ chỗ của Yến Ly có bình ắc-quy, sau đó bọn họ cướp đồ ăn xong, cậu lại bảo bọn họ hôm nay tiếp tục tới tìm Yến Ly gây phiền phức đúng không?”

“Tôi……” Liễu Tinh cầu xin mà nhìn Ôn Mộ Sanh, khóc lóc kể lể nói: “Bọn họ uy hϊếp tôi…… Tôi cũng không còn cách nào, đành phải nói Yến Ly có thể có không gian…… tôi cũng bị ép…… tôi xin lỗi mọi người……”

Ôn Mộ Sanh hơi nhếch môi mà không hề có ý cười, cũng không để ý đến Liễu Tinh khóc như hoa lê dính hạt mưa, nói thẳng nói: “Người cậu nên xin lỗi, không phải là Yến Ly sao?”

Cơ thể Liễu Tinh cứng đờ, hơi cắn môi, nhìn Yến Ly vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt và mấy người đàn ông hùng mạnh xung quanh cậu, cúi đầu nói xin lỗi với Yến Ly: “Yến Ly, xin lỗi…… tôi không phải cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi…… tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì……” Gã đã xin lỗi như vậy rồi, Yến Ly cũng nên tha thứ cho gã đi chứ?

“Cậu không cần làm gì cả.” Yến Ly gằn từng câu từng chữ, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cậu.”

Kiếp trước cậu đã khắc sâu cái kết cục “tha thứ cho đối phương” rồi.

Yến Ly nói xong, nhìn ánh mắt quan tâm của nhóm Quý Sâm, dừng lại không nói gì, sau đó quay về phòng chữa trị vết thương

Liễu Tinh ghen ghét trong lòng, trên mặt càng lộ ra vẻ đau buồn tủi thân; nhưng mọi người đều không có tâm trạng xem gã diễn, không có để ý đến gã mà trực tiếp áp giải đám đàn em của anh Hào đi lấy thức ăn.

Nhóm Quý Sâm gọi các đội viên khác đến, sau khi cùng nhau khiêng anh Hào trong phòng khách ném ra ngoài đường thì mới trở về giúp Yến Hà dọn dẹp phòng khách.

Yến Hà nhìn cửa phòng Yến Ly, nhỏ giọng mà nói với ba người Quý Sâm: “Nhất định là Tiểu Ly bị thương rồi, các cậu giúp tôi đi xem nó thế nào rồi? Tôi đi nấu cơm.”

Quý Sâm gật gật đầu rồi cùng Ôn Mộ Sanh và Bạch Cảnh Chi gõ cửa, không có tiếng đáp lại, vì thế trực tiếp đẩy cửa phòng của Yến Ly rồi đi vào.