“Ném bọn gã cho xác sống ăn đi! Trước đó bọn gã đã đối xử với chúng ta như thế!”
“Đúng đó! Gậy ông đập lưng ông!”
“Hai thằng súc sinh! Chết không đáng tiếc!”
…………
Cơn giận của mọi người dường như không thể nguôi ngoai trong chốc lát, Yến Ly nhìn cảnh này, an tĩnh mà im lặng, cảnh tượng giống như đã từng quen thuộc trước mắt khiến cậu nhớ đến chính mình trước khi chết.
“Xác sống bên ngoài đã bị chúng tôi gϊếŧ chết, mọi người muốn cho xác sống ăn thì dẫn bọn gã đến nơi khác đi.” Quý Sâm nhàn nhạt nói, “Chúng tôi còn phải ra ngoài lấy đồ, mọi người cứ xem rồi tính đi.”
Nói xong, nhóm Quý Sâm liền rời khỏi kho hàng, chỉ để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Nếu bên ngoài không có xác sống, vậy thì đập bọn họ một trận rồi nhốt vào l*иg sắt cho đói chết đi! Cho bọn họ cảm nhận được nỗi khổ mấy ngày hôm nay của chúng ta!” Thiếu niên bình tĩnh mà nhìn hai người đàn ông này, trong giọng nói vẫn không kiềm được sự phẫn nộ.
Mọi người đồng loạt đồng ý với ý kiến này, vì thế bọn họ tẩn cho hai tên này một trận cho hả giận, sau đó đánh gãy tay chân của hai người, trói bằng dây thừng rồi ném vào trong l*иg sắt mà bọn họ mới vừa bị giam giữ.
Hai người phát ra rêи ɾỉ đau đớn, nhưng không ai đồng cảm với bọn gã.
Đoàn người khóa kỹ l*иg giam, cùng nhau rời khỏi nhà kho ngầm tối tăm không thấy ánh mặt trời, đi lên trên mặt đất.
Nhóm Yến Ly đi ra bên ngoài, dùng điều khiển từ xa mở cửa cuốn một cách dễ dàng.
Theo tên của cửa hàng, bọn họ tìm thấy một cửa hàng dụng cụ nông nghiệp lớn bán máy phát điện, bên trong bày dụng cụ nông nghiệp hiện đại đủ loại kiểu dáng.
Bốn người nhanh chóng tìm được nơi đặt máy phát điện, ngoài các loại máy phát điện lớn nhỏ, xung quanh còn có rất nhiều bình ắc-quy, nhiên liệu xăng dầu cần thiết cho dụng cụ nông nghiệp cũng ở gần đó.
Yến Ly tìm được kho hàng, sau đó đặt một số máy phát điện năng lượng mặt trời và máy phát nhiên liệu có kích thước khác nhau vào trong không gian, cậu nhìn thấy có hai thùng bình ắc-quy lớn ở trong kho hàng, thì trực tiếp lấy một thùng, sau này cậu có thể dùng máy phát điện nạp điện cho bình ắc-quy ở trong không gian, sau đó lại lấy bình ắc-quy ra xài.
Ba người đàn ông có chút khó xử mà nhìn máy phát điện cỡ lớn, bọn họ cũng không thể vác máy phát điện cỡ lớn này theo được, cho nên chỉ có thể lấy một ít máy phát điện loại nhỏ và bình ắc-quy để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Yến Ly nhìn thấy nhóm Quý Sâm vẫn đang đứng nhìn chằm chằm máy phát điện cỡ lớn trên mặt đất kia, lập tức hiểu được bối rối của bọn họ.
Yến Ly do dự một chút, thấp giọng nói: “Tôi giữ giúp các anh trước……”
Mấy người đàn ông tức khắc nhìn qua, Yến Ly có chút không được tự nhiên mà hơi quay mặt đi, “Tôi giúp các anh đặt ở trong không gian của tôi trước, khi nào các anh có chỗ để thì cứ đến chỗ của tôi lấy.”
“Xem như…… xem như là lời cám ơn khi nãy các anh đã cứu tôi, cảm ơn các anh.”
“Đương nhiên, các anh không tin tôi, không đặt ở chỗ của tôi cũng không sao……” Yến Ly nhỏ giọng nói.
Tuy rằng cậu thật lòng muốn giúp bọn họ, nhưng nói đến cùng đồ của bọn họ vẫn ở trong không gian của cậu, nói không chừng bọn họ còn sợ cậu ôm đồ bỏ trốn nữa. Đã là tận thế rồi, ai lại dễ dàng đi tin người thậm chí còn chẳng phải bạn bè……
Ôn Mộ Sanh nhếch khóe môi, hắn đi đến sờ tóc của Yến Ly, giọng điệu dịu dàng: “Cảm ơn cậu có thể giữ giúp chúng tôi.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Quý Sâm cũng dịu lại, trầm giọng nói cám ơn.
Bạch Cẩn Chi nhàn nhạt nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Yến Ly trả được ơn vừa rồi, hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói địa chỉ của mình với bọn họ, cùng lúc đó cậu lại có chút sững sờ, bọn họ thật sự tin cậu như thế à……
Dầu gì bọn họ cũng là thủ lĩnh tương lai của căn cứ! Sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy…… Yến Ly vừa thầm càm ràm ở trong lòng, vừa ngoan ngoãn mà đặt máy phát điện và bình ắc-quy của ba người vào một góc trong không gian.
Có Yến Ly hỗ trợ, bốn người bọn họ gần như quét sạch mọi thứ trong cửa hàng, nhưng nghĩ đến mấy người dưới nhà kho ngầm, bọn họ vẫn để lại cho mọi người một ít; bọn họ đi đến bảy tám cửa hàng dụng cụ nông nghiệp, mỗi một tiệm đều lấy một ít máy phát điện và bình ắc-quy, mấy chục máy phát điện được chứa trong thùng xếp ngay ngắn ở trong góc không gian, cạnh đó là chục thùng ắc quy, nhiên liệu và dầu diesel cũng được xếp ngay ngắn.
Có thể nói là thắng lợi trở về.
“Các anh ở đây sao!” Lúc này, một thiếu niên chạy tới, là thiếu niên mấy ba mẹ được cứu ra khỏi nhà kho ngầm.
Cậu ta chạy đến trước mặt Yến Ly, giống như một chú khỉ đen cao gầy, trên mặt mang theo một tia thả lỏng khi gặp lại ánh mặt trời, “Cảm ơn anh, em tên Bộ Thành Dương, là người có dị năng hệ thủy, xin hãy để em làm đàn em của anh đi!”
Yến Ly: “……”
“Không phải tôi đánh bại hai người kia, là bọn họ đấy.” Yến Ly nhìn thoáng qua Ôn Mộ Sanh đứng xem náo nhiệt, nghiêm túc mà giải thích với Bộ Thành Dương.
“A……” Bộ Thành Dương có chút ngại ngùng mà gãi gãi đầu, nhìn nhìn ba người đàn ông trông rất mạnh ở bên cạnh, có chút uyển chuyển mà nói với Yến Ly: “Nhưng em muốn làm đàn em của anh, hơn nữa không phải các anh cùng một đội sao?” Trông anh trai này có vẻ là người tốt, còn ba người khác thì trông đáng sợ quá.
“Xin lỗi, tôi không đi cùng bọn họ, hơn nữa tôi không có dị năng, cũng không định tìm đồng đội.” Yến Ly trực tiếp từ chối.
“Em sẽ không từ bỏ đâu!” Thiếu niên Bộ Thành Dương đang trong thời kỳ nổi loạn rất kiên trì với ý nghĩ của mình, cậu ta đột nhiên lộ ra vẻ khó xử, “Nhưng, bây giờ em còn chưa làm được đàn em của anh, nhà em vẫn còn một đứa em gái, em phải nhanh chóng về tìm nó mới được…… Chờ khi nào em tìm được em gái, tụi em sẽ đến tìm anh!”
Bộ Thành Dương nói xong, không đợi Yến Ly từ chối mà chạy như bay đi rồi.
Yến Ly:……
Ôn Mộ Sanh nhìn dáng vẻ mệt tim của Yến Ly thì nhịn không được cười ra tiếng, xem ra muốn đối phó với Yến Ly là phải xài chiêu dính chặt lấy thì mới được.
Khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, cả bốn tiếp tục tích trữ đồ dùng trong trung tâm thương mại..
Sau khi những người trong nhà kho ngầm đi ra, nhìn thấy nhóm Yến Ly thì hết sức nhiệt tình biết ơn mà chia đồ trong tiệm nhà mình cho bọn họ.
Bởi vì ở đây có các cửa hàng bán buôn các loại nông sản và các sản phẩm chế biến, ngoại trừ mì, ngũ cốc và dầu thông thường còn có nhiều loại thực phẩm chế biến sẵn rất dễ bảo quản.
Những người được giải cứu trực tiếp chuyển một thùng lớn thức ăn từ nhà kho đến cho bốn người Yến Ly, chẳng mấy chốc, mười mấy thùng đồ ăn đã chất đống ở trước mặt của bọn họ, trong thùng là các loại đồ hộp, đồ hộp trái cây, đồ hộp rau dưa, thịt hộp…… Chỉ riêng đồ hộp đã là hai thùng lớn rồi.
“"Những thứ này có thể bảo quản rất lâu.” Quý Sâm nói, sau này hắn dự định sẽ thành lập một đội, có thể cố gắng cứu một số người bình thường, đến lúc đó lương thực sẽ là vấn đề lớn, may mà lần này hắn đến đây.
“Bên này là một số đồ ăn khô.” Ôn Mộ Sanh mở một thùng khác, bên trong chứa các loại rau dưa khô và trái cây khô, “Tuy rằng có thể kém hơn trái cây tươi, nhưng cũng có thể bổ sung một ít dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, quan trọng nhất chính là, những thứ này có thể để lâu.”
Ở tận thế, càng về sau sẽ càng gian nan hơn, bọn họ đã có thể đoán trước được rồi.
“Thùng của anh là cái gì?” Ôn Mộ Sanh nhìn về phía Bạch Cẩn Chi.
“Mì ăn liền.” Bạch Cảnh lạnh lùng, “Không tốt cho sức khỏe.”
Yến Ly:…… Đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện tốt cho sức khỏe hay không!!! Yến Ly nhịn không được cà khịa.
Ôn Mộ Sanh mỉm cười, “Không hổ là cậu ấm.” Cuộc sống chưa từng trải qua gian khổ, cũng không biết mấy thứ này quan trọng đến thế nào.
Ôn Mộ Sanh nhớ tới cuộc sống nghèo khó của mình lúc nhỏ, ánh mắt lạnh lùng, cũng không biết cha mẹ “Thân thiện vui vẻ” và đứa em trai “Ngoan ngoãn nghe lời” của hắn bây giờ thế nào rồi…… Nếu đã biến thành xác sống, không cẩn thận bị hắn gϊếŧ chết thì cũng không tốt lắm đâu ~
Bạch Cẩn Chi hơi ngước mắt nhìn thoáng qua Ôn Mộ Sanh, lại nhìn về phía Yến Ly, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nói sự thật, nhưng hiện tại còn sống quan trọng hơn.”
Yến Ly gật đầu.
Ôn Mộ Sanh hơi nhướng mày, xem ra cậu ấm này vẫn còn chút thường thức, có điều…… tại sao hắn lại muốn giải thích với Yến Ly?! Cái đồ mồm mép này!
Trong thùng khác còn có các loại thực phẩm đã qua chế biến như bánh mì, bánh ngọt, bánh quy nén, bánh bao đông lạnh, bánh bao nhân thịt, chủng loại phong phú.
Quý Sâm Ôn Mộ Sanh và Bạch Cẩn Chi nhìn nhiều đồ ăn như vậy, nghĩ đến không gian của mình, sau đó lại yên lặng mà cùng nhìn về phía Yến Ly.
Yến Ly:…… Ôi, mệt tim quá.
“Tôi giúp các anh giữ trước……” Dù sao cũng giữ máy phát điện rồi, thêm chút đồ ăn cũng không sao.
Bọn họ cũng không sợ cậu ôm đồ bỏ trốn, cậu còn lo lắng cái gì?
Yến Ly cam chịu mà thu hết toàn bộ vào không gian.