Chương 2

Hôm qua vì quá mức hưng phấn nên Khúc Đàn Đàn không ngoài dự đoán dậy muộn.

Cô mơ mơ màng màng bị mẹ Đàn lôi ra khỏi ổ chăn, ăn những que bánh quẩy thơm ngào ngạt và đậu hủ sốt tương ba Đàn mua về, thẳng đến khi vào nhà trẻ trong lòng vẫn nghĩ cách xử lý chuyện vị tiểu thúc thúc kia.

Khi phát hiện xung quanh thật yên tĩnh kỳ lạ, còn có một đám trẻ con đang nhìn chằm chằm cô, cô rốt cuộc phản ứng lại chính mình hôm qua đã làm chuyện gì.

Ngay cả lão sư cũng khẩn trương nhìn cô như sợ cô nhảy cẫng lên làm loạn, hầy coi như một trận chiến thành danh đi.

Mặc dù các tiểu bằng hữu đều có chút sợ hãi không dám nói chuyện với cô, nhưng vẫn còn có một nhóc cún con ngốc nghếch với bím tóc hai sừng chủ động đi tới.

Mạnh Giai Giai cảm ơn cô với đôi mắt lấp lánh, có chút phấn khởi “ Khúc Đàn Đàn thật lợi hại! Mẹ tớ nói phải cảm ơn cậu hôm qua bảo hộ tớ, nếu không có cậu tóc tớ đều bị kéo mất. Đây là bánh quy mẹ tớ làm, cho cậu. Nhưng sao cậu lại biết được nhũ danh của tớ là Nhãi Con a?”

Không nghĩ tới cô bạn thân nhất vậy mà học chung mẫu giáo, hơn nữa lại cùng lớp, trong lòng Khúc Đàn Đàn vốn có chút phức tạp, nghe được câu hỏi của cô suýt nữa cười ra tiếng.

Cô không chỉ biết nhũ danh của cô ấy là Nhãi Con, mà cô còn biết mỗi lần mẹ cô nổi giận cầm chổi truy đuổi luôn miệng kêu cẩu tử.

Mạnh Giai Giai từng tâm sự với cô ám ảnh thời thơ ấu, chính mình khi còn nhỏ mỗi lần bị đuổi theo, căn bản đánh không lại mẹ mình, cho nên mới giận mà học tập Tae Kwon Do.

Đang cố kìm tiếng cười trong lòng, liền nghe Mạnh Giai Giai nghiêm túc nói: " Khúc Đàn Đàn, mẹ tớ nói hôm nay liền dẫn tớ đi báo danh Tae Kwon Do. Sau này tớ sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất.”

Hắn… hẳn là tên nhóc nhóc cầm đầu khi dễ Mạnh Giai Giai, bị nàng cắn cho mặt đầy dấu răng.

Không nghĩ tới hôm qua chính mình nói mớ, lại thúc đẩy Mạnh Giai Giai đi học Tae Kwon Do. Khúc Đàn đều nghẹn ngào, nhìn bé gái tóc hai bím mặc chiếc váy xinh xắn, sờ đầu cô nhóc. Nghĩ tới tương lai Mạnh Giai Giai một đầu tóc ngắn, cười rộ lên hàm răng trắng sáng, đánh bóng rổ mười phần soái khí khiến các tiểu học muội gào thét gọi lão công, chợt thấy chột dạ.

“ Hiện tại chúng ta chưa đủ tuổi học Tae Kwon Do.”

Mạnh Giai Giai nghiêng đầu, cao hứng nắm tay nói “Mẹ tớ mang tớ đi hỏi trước, nếu không thì bố dạy tớ vài chiêu, như thế cũng đủ đánh hắn răng rơi đầy đất!”

Cha Mạnh Giai Giai là quân nhân xuất ngũ hiện tại là đội phó đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát. Thân thủ của Mạnh Giai Giai trong tương lai đa phần là công lao của cha cô ấy.

Mẹ Mạnh dốc lòng đem nữ nhi bồi dưỡng thành tiểu công chúa, kết quả Mạnh Giai Giai khóc nháo muốn học Tae Kwon Do, mẹ Mạnh đành chấp nhận. Cha Mạnh đích thật cao hứng, nhưng mẹ Mạnh rất thất vọng bởi vậy đối với Khúc Đàn Đàn thật phần yêu thương, bà dành tình yêu tiểu công chúa cho Khúc Đàn Đàn, nhận cô làm con nuôi.

Mạnh Giai Giai trong lòng thở phào nhẹ nhõm, phun tàu năm đó mẹ cô truy đuổi luôn miệng kêu cẩu tử không lưu tình, còn muốn đem cô bồi dưỡng thành tiểu công chúa, đây chẳng phải nằm mơ sao?

Khúc Đàn Đàn quả thực bị gia đình họ chọc cười chết.

Nghĩ đến cún con nông thôn năm đó, không nhịn được nhìn xuống Mạnh Giai Giai trong bộ váy công chúa. Nga … làm cô phải nhìn bằng con mắt khác.

Trước đây chỉ nghe Mạnh Giai Giai phàn nàn, hiện tại cô cuối cùng cũng cảm nhận được chấp niệm của mẹ nuôi đối với tiểu công chúa.

Cuộc sống ở nhà trẻ qua quá lâu, cô chỉ nhớ mang máng trước kia có một giáo viên cô rất thích, nhưng giờ nhìn lại cô thấy ai cũng xa lạ hết.

May mà có Mạnh Giai Giai, Khúc Đàn Đàn không cần tìm lý do phó thác, tiểu lảm nhảm bên cận đã đem sự tình ngày hôm qua làm rõ ràng.

Sở dĩ ngày hôm qua Mạnh Giai Giai bị bắt nạt là do được cô giáo dạy thủ công khen ngợi, cậu nhóc kia lại đặc biệt thích cô giáo xinh đẹp đó liền đến đòi con vịt giấy cô giáo viên tặng. Mạnh Giai Giai không cho, cậu nhóc đó liền dẫn người đến đoạt, kết quả vịt con bị xé rách.

Mạnh Giai Giai khóc chủ yếu vì con vịt bị xé rách, bất quá mấy nam sinh kia xác thực đẩy cô, đáng bị đánh.

Khúc Đàn Đàn bừng tỉnh, vị giáo viên mà cô thích chính là cô giáo dạy thủ công xinh đẹp kia. Nhưng không ngờ “Hỗn Thế Ma Vương” học đường Sau này, giờ lại khóc lóc, ôm hận vì bị cướp vịt con.

Ngoài buồn cười, cô không thể không cảm thấy một chút chân thực về việc trọng sinh.

Cô cùng Mạnh Giai Giai đã quá quen thuộc, chỉ trong một tiết học đã khiến cho Mạnh Giai Giai coi cô như bạn thân nhất, dễ dàng đem tên của các tiểu bằng hữu trong lớp nói ra.

Tuy rằng không có ấn tượng gì với hồi học mẫu giáo, nhưng cô vẫn giả vờ đáng yêu thậm chí mang kẹo sữa làm hối lộ. Trong vòng chưa đến một ngày, cô đã giỗ rằng những tiểu bằng hữu còn sợ hãi quay quanh mình. Ngay cả Quý Quân bị cô đánh hôm qua cũng đỏ mặt tha thứ cho Khúc Đàn Đàn đặc biệt đến xin lỗi, còn dưới ánh mắt lừa dối của cô, cảm thấy hôm qua xác thực là chính mình không đúng, vì thế chủ động cùng Mạnh Giai Giai xin lỗi.

Mạnh Giai Giai vốn dốc lòng muốn đánh Quý Quân răng rơi đầy đất, lúc này sờ sờ đầu, ngượng ngùng tha thứ cho hắn.

Chao ôi, những đứa trẻ hồn nhiên thật đáng yêu.

Qua một loạt thao tác của Khúc Đàn Đàn, những giáo viên lo lắng hôm nay sẽ ồn ào, cũng thay đổi ấn tượng, họ cảm thấy Khúc Đàn Đàn vẫn là đứa trẻ ngoan nghe lời, ngày hôm qua có lẽ chỉ là vì giúp bạn bè mà thôi.

Nghĩ đến việc con bé bị thương vẫn nhất quyết đến trường, tay đau đến mức sắp khóc, còn chớp chớp đôi mắt to kiên cường nói: " Không sao đâu, cô giáo thổi thổi thì không đau nữa…" đem các giáo viên phụ trách thu phục.

Ai mà không thích một đứa trẻ ngoan ngoãn và kiên cường vậy, đặc biệt cô lớn lên còn rất đáng yêu.

Vì vậy khi phụ huynh đến đón các bạn nhỏ sau giờ học, các giáo viên đã cố tình nói với một vài phụ huynh có liên quan đến vụ việc ngày hôm qua, về việc các em hòa giải với sự giúp đỡ của Khúc Đàn Đàn, lại lôi kéo Khúc mẹ nên luôn khích lệ Khúc Đàn Đàn.

Dưới ánh mắt hâm mộ nóng rực của đông đảo các vị phụ huynh, mẹ Khúc đang lo âu trong lòng, không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc, đôi mày rạng rỡ niềm vui sướиɠ.

Khúc Đàn Đàn nắm tay mẹ, nhìn lên chợt nhận ra rằng cha mẹ cô khi cô còn nhỏ thật sự khác với những gì cô biết. Cô từng nghĩ chỉ có bố cô là biến hóa thay đổi, nhưng không nghĩ rằng mẹ Khúc kỳ thật cũng vậy.

Chỉ là trước mặt cô, bọn họ chưa từng thể hiện ra mặt khác của mình.

Mẹ Mạnh Giai Giai mang theo điểm tâm đóng gói, nắm tay con gái đến bày tỏ sự cảm ơn. So với mẹ Khúc người gần như khiến con gái không biết tới món mì gói, thì mẹ Mạnh Giai Giai vẫn một đầu đen nhánh, thẳng tắp và ngoại hình cùng tương lai không mấy khác biệt.

Đang suy nghĩ làm Khúc Đàn Đàn không để ý gọi" mẹ nuôi ", thái độ quá tự nhiên khiến hai người mẹ không kịp phản ứng, thậm chí mẹ Mạnh còn thuận miệng trực tiếp đáp trả

…..Ân?

Sau khi phản ứng lại hai người có chút ngượng ngùng nhìn nhau mẹ Mạnh Giai Giai cúi đầu nhìn. Biết mình gọi nhầm tuy che miệng, nhưng không giấu được khí chất đôi mắt to tròn linh khí, tâm bà không khỏi động.

Trái Tim muốn trang điểm tiểu công chúa lại ngo ngoe rục rịch.

Vì vậy, không đợi mẹ Khúc xin lỗi, mẹ Mạnh Giai Giai trực tiếp lôi kéo Khúc Đàn Đàn, sảng khoái lưu lót đồng ý cách xưng hô "mẹ nuôi" này, còn nhéo khuôn mặt nhỏ của cô rồi cười rộ lên," mẹ nuôi sẽ mang quà cho con vào ngày mai, cuối tuần đến nhà mẹ nuôi chơi, Giai Giai từ lâu đã muốn có một cô em gái."

Ô ô, cái này chẳng phải bà liền có được hai tiểu công chúa xinh đẹp! Kiếm lời kiếm lời!

Tự nhiên có nhiều thêm cái kết nghĩa mẹ khúc:".....?"

Tuy rằng nhầm lẫn xấu hổ, nhưng giữa các bà mẹ đều thật hay nói, liền đề tài con cái trò chuyện chốc lát đều cảm thấy tâm đầu hợp ý, như vậy liền đâm lao theo lao nhận xuống việc này.

"Đàn Bảo Nhi hôm nay biểu hiện thật tốt, chúng ta về nhà thưởng cho con món thịt kho tàu nhé?"

Sau khi tạm biệt Mạnh Giai Giai Mẹ chúc vui vẻ bắt tay con gái "Con có muốn ăn kẹo hồ lô không? Bán gạo nếp thì sao?"

Khúc Đàn Đàn nhớ mang máng khi còn nhỏ, mong chờ nhất chính là mỗi lần tan học vây xung quanh những quán ăn vặt, cô thích ăn nhất chính là bánh gạo nếp cùng cơm lam ống trúc ngọt ngào.

Nghĩ đến miệng có chút thèm, nhưng thấy mẹ cô không giấu được nỗi lo lắng, cô vẫn lắc lắc đầu, vươn tay cho mẹ ôm vào lòng.

Khúc Đàn Đàn dùng bằng tay nhỏ mũm mĩm không bị thương của mình sốt sắng sờ lên má mẹ Khúc, giọng nói nhẹ nhàng cố ý làm cho mẹ Khúc vui vẻ, “ Ai chọc mẹ không vui? Đàn Bảo Nhi sẽ đánh kẻ xấu cho mẹ làm chúng phải khóc ra tiếng!”

Không ngờ con gái nhận ra cô không vui, mẹ Khúc có chút kinh ngạc vì sự nhạy bén của cô. Trong lòng lại uất ức, không khỏi cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,” Mẹ không có không vui, có Đàn Bảo Nhi quan tâm sao mẹ lại không vui được?”

Bà ngừng một chút, trong lòng có chút lo lắng, “ Nếu thấy nãi nãi.. đừng sợ, cha mẹ đều ở đó, biết không?”

Bà không sợ gì, chỉ lo con gái sợ hãi khi thấy mẹ chồng, cả hai bên đều xấu hổ, em chồng ở đó cũng đánh giá.

Cô không biết nỗi lo lắng trong lòng mẹ Khúc, Khúc Đàn Đàn chỉ nghe thấy từ mấu chốt không khỏi nhíu mày, không ngờ nhanh như vậy, vị thúc thúc kia tìm đến cửa.

— Cũng không biết cụ thể tới” Vay tiền”, hay còn tính kế gì khác.

Tác giả

Mạnh Giai Giai: Cả đời này chúng ta là bạn tốt!!

Khúc Đàn Đàn: Tốt tiểu cún con.

Mạnh cún con:?