Chương 1

Khi nghe thấy tiếng khóc mơ hồ, Khúc Đàn Đàn tưởng mình đang nằm mơ.

Cô dường như mơ thấy mình trở lại khi còn bé, nhìn khung cảnh xung quanh giống như một trường mẫu giáo lạc hậu. Một đám trẻ con vây quanh không biết đang làm gì, bé gái ngồi khóc ở giữa dường như có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Khi cô còn đang thắc mắc sao mình lại có một giấc mơ như vậy, thì thấy một vài cậu bé đang chỉ vào cô gái nhỏ, vừa cười ha ha vừa xô xô đẩy đẩy, giống như đang bắt nạt cô bé.

Nhìn thấy bím tóc của bé gái bị bé trai cầm đầu kéo lên, Khúc Đàn Đàn cuối cùng cũng nhớ ra bé gái giống như phiên bản thu nhỏ của bạn thân cô, liền tức giận xông lên đấm thẳng vào tay cầm đầu, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn gấp muốn khóc.

Chuyện gì xảy ra, trong mơ sao lại cảm thấy đau được?

Khúc Đàn Đàn khó chịu lắc lắc tay, thấy đám nhóc con đều bổ nhào về phía mình, thuận tay đem cả đám lăn hết ra đất. Trước khi bị người lớn kéo đi, cô vẫn chưa hết bực liền để lại dấu răng lố nhố trên khuôn mặt của cậu bé cầm đầu, cho cái tội dám bắt nạt bạn thân cô.

Nhìn đám nhóc con bụm mặt gào khóc, Khúc Đàn Đàn dắt tiểu khuê mật nhà mình đứng sang một bên xem náo nhiệt, nở nụ cười châm biếm.

Giáo viên căn ngăn: ”.......”

Thấy mấy nữ giáo viên hốt hoảng chạy đến, Khúc Đàn Đàn còn tưởng bản thân nằm mơ không một chút sợ hãi nào, quay đầu thấy vẻ sững người của cô gái nhỏ không khỏi kinh ngạc. Ngứa tay không nhịn được sờ đầu cô nhóc, nói lời thấm thía: "Nhãi Con nên học Tae Kwon Do đi, nhóc xem hiện tại có mấy tên nhãi ranh cũng không đánh lại, cũng quá nhục đi."

Không biết cô nhóc có nghe hiểu không, chỉ thấy đôi mắt cô nhóc sáng lên tràn ngập sự sùng bại.

Khúc Đàn Đàn trong lòng cười muốn chết, tự nhiên lại nằm mơ thấy cún con Mạnh Giai Giai mặc váy lại còn thắt bím hai sừng. Thật muốn cười chết cô, tỉnh lại sẽ cười nhạo cô nhóc này một phen.

Chắc là do tối hôm qua hai người xem lại ảnh cũ, phát hiện cả hai học chung mẫu giáo trò chuyện thâu đêm nên mới dẫn đến giấc mộng này.

Cảm thấy giấc mơ trở lại nhà trẻ chơi rất vui, nên Khúc Đàn Đàn đối mặt với việc giáo viên mời cha mẹ đến nói chuyện chẳng hề e ngại, sợ hãi gì. Còn hùng dũng hiên ngang khí phách ưỡn ngực, chứng minh bản thân bảo hộ Giai Giai.

Cô nói rõ ràng trật tự, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh, thấy ánh mắt tràn ngập thán phục cùng sùng bái của Mạnh Giai Giai, cô hết sức đắc ý.

Trước đây, Mạnh cẩu tử cả ngày cười nhạo cô là cái nhược kê, lúc này lại hết sức sùng bái cô… hahaha.

Loại thoải mái này thật khiến cảm thấy hưng phấn như trên mây. Thẳng đến khi các giáo viên la lên: "Mẹ của Khúc Đàn Đàn đến rồi” như gặp được cứu tinh, Khúc Đàn Đàn kinh ngạc ngửa đầu trông thấy một người vô cùng quen thuộc, một người quen thuộc đến mức cô hoàn toàn không dám nhận ra, này, đây là…..?

Vào khoảnh khắc người phụ nữ với vẻ mặt bình tĩnh nắm tay cô, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn càng rõ ràng.

!??? Đây không phải là mơ sao? Sao đau đớn chân thật như vậy?!

Còn có —— mẹ cô thế nào lại dáng vẻ quê mùa từ đầu đến chân, đây là xảy ra chuyện gì a?!!

>>>>>>>>>

Từ lúc được mẹ bế vào bệnh viện đến khi ra khỏi, nỗi khϊếp sợ hoang mang trong lòng Khúc Đàn Đàn vẫn chưa rút. Cô ngơ ngẩn nhìn cái tay bị băng bó của mình, đầu óc trống rỗng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không phải đang nằm sao? Trước khi ngủ rõ ràng cô cùng Mạnh Giai Giai tán gẫu thâu đêm, cuối cùng hai cô thật vất vả đậu đại học thảo luận phải chơi như thế nào, nháy mắt một cái sao cô lại trở về lúc còn nhỏ rồi?

Được chuẩn đoán là chấn thương cổ tay, Khúc Đàn Đàn cuối cùng nhận ra không phải mơ, mà nghi ngờ bản thân trọng sinh. Cô ngồi thẫn thờ phía sau xe đạp nhìn khung cảnh xa lạ bên đường.

Nếu thật sự là trọng sinh, thì ——

Chiếc xe đạp vừa đi ngang qua khu phố thương mại được mệnh danh là mảnh đất vàng trong tương lai. Nháy mắt Khúc Đàn Đàn phấn chấn mừng rỡ, ôm eo mẹ phấn khích nói: “Mẹ, chúng ta nhanh mua nơi này đi.”

Đừng nhìn nơi này bây giờ cũ nát tương lai đây chính là khu thương mại mới phồn hoa, tiểu khu lân cận sau này sẽ biến thành cao cấp sang trọng bậc nhất thành phố a!

Nếu thật sự trọng sinh —— đây chẳng lẽ là định mệnh sắp đặt cô bước lên con đường làm giàu sao?!

Khúc Đàn Đàn bừng bừng ý chí cùng mẹ cô thảo luận về con đường phú hào tương lai, kết quả lại bị mẹ cô vỗ đầu không thương tiếc, vừa giận vừa buồn cười nói: "Con cho là mua đồ chơi nơi này nói muốn mua là mua sao, có phải nghe cha con khoác lác muốn mua một cửa hàng ở nơi này, còn cho là đây là một địa điểm tốt?”

“Trí nhớ thật tốt, thế mà biết cha ngươi chỉ chính là nơi này” Khúc mẹ nói thầm: "Đây là việc lớn, thế nào lại nói với một đứa nhỏ, cha nó thật là cái miệng rộng.”

Cô hoàn toàn quên mất nhà mình hiện tại cũng không giàu có gì, Khúc Đàn Đàn: "...."

Khúc Đàn Đàn tức tối ngồi ngay lại, dù không mua được cả một mảnh đất thì cũng có thể mua được một cái phòng hay một cửa hàng gì đó ở đây!!

Năm đó cha mẹ cô hết sức tiếc nuối, vì trời xui đất khiến mà không thể mua phòng và cửa hàng ở đây, sau này khu này trở thành vị trí đắc địa cũng không phải giá củ cải như hiện tại.

Giờ cô trọng sinh sống lại, dù thế nào cũng phải nắm lấy cơ hội này.

….

Về đến nhà, Khúc Đàn Đàn vẫn còn phấn khởi không thôi, thì bị một đôi bàn tay ôm lấy, ngẩng đầu thì thấy gương mặt trẻ tuổi vừa xa lại vừa quen thuộc nở nụ cười đắc ý: "Nghe nói Đàn bảo bối chúng ta hôm nay làm đại anh hùng? Lại đây để cha xem đại anh hùng có khóc nhè không?”

Lúc thấy Khúc mẹ, cô chỉ cảm thấy mẹ cô hồi trẻ đúng là một đại mỹ nhân, hiện tại nghe được giọng nói cưng chiều của Khúc cha lúc nãy, Khúc Đàn Đàn không hiểu sao cảm thấy chua xót, vô thức ôm cổ Khúc cha, nói không nên lời.

Trong ấn tượng của cô, Khúc cha đều trầm mặc ít nói, như trên người dồn nén rất nhiều việc, dù hết sức yêu thương cô cũng không nói ra, chỉ có thể gắng gượng nở ra nụ cười khô khốc.

Cha cô chưa từng trải qua bất cứ thất bại đau đớn nào sao có thể suy sụp tinh thần đến như vậy.

Trong lúc Khúc Đàn Đàn đang suy nghĩ miên man, không biết sao nước mắt lại rơi xuống. Cha Khúc tưởng con gái sợ hãi, nhất thời luống cuống tay chân vội lau nước mắt cho cô, lại làm mặt quỷ chọc cô vui vẻ.

Nhìn bộ dáng buồn cười của cha Khúc, Khúc Đàn Đàn ngừng khóc nở một nụ cười thật tươi, đồng thời kể lại sự tích anh hùng của mình với ông.

Khúc mẹ vốn dĩ muốn giáo huấn con gái, ai ngờ vừa mới về nhà con bé lại khóc thảm thiết như vậy, bà sao đành lòng giáo huấn con gái được, chỉ có thể tức giận đứng một bên dỗ dành con gái. Dù thế nào cũng phải cho phụ huynh đám nhóc kia một câu trả lời.

“... Đại anh hùng thế nào lại đem tay mình làm đến nỗi bầm tím.” Cuối cùng, Khúc mẹ nói thêm.

Cuối cùng mẹ cô cũng không đề cập đến việc nên cùng phụ huynh mấy đứa nhóc kia xử lý như thế nào. Khúc cha tự hào khen bảo bối nhà mình lên tận trời, làm Khúc Đàn Đàn cao hứng đến nỗi ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Đến lúc đi ngủ, Khúc Đàn Đàn suýt nữa bị ôm đến phòng cha mẹ. Lúc này cô nhớ ra trước đây vẫn luôn ngủ cùng cha mẹ, đến khi vào tiểu học mới tách ra ngủ riêng.

“Cô giáo nói con đã lớn rồi, không được tùy hứng đòi ngủ cùng cha mẹ.” Khúc Đàn Đàn hắng giọng tìm lý do đẩy Khúc cha ra “Đàn bảo bối là một đứa trẻ ngoan biết vâng lời, về sau sẽ ngủ một mình”

Làm Khúc cha cảm động không thôi, ông đi ôm một quyển truyện xưa trở lại. “Tiểu bảo bối của cha không phải mỗi ngày đều phải nghe kể chuyện cổ tích thì mới ngủ được sao?” Khúc cha ngồi bên giường cười tủm tỉm "Hôm nay tiểu bảo bối làm được một việc tốt, được thưởng thêm mười phút nghe truyện.”

……Trước kia, sao cô không cảm thấy cha cô lại dính người như vậy a?

Khúc Đàn Đàn im lặng nhìn cha cô hắng giọng bắt đẩu kể chuyện “Thần điêu đại hiệp”, đây là chuyện cổ tích sao?!

Bên tai bao quanh bởi giọng nói trầm thấp từ tính khiến ai cũng buồn ngủ, nhưng Khúc Đàn Đàn đang phấn khích hoàn toàn không ngủ được, trong đầu cô đang phóng qua rất nhiều suy nghĩ. Nếu thật sự trọng sinh thì có phải sẽ giúp được cha cô không gặp khó khăn cực khổ đó, còn vết sẹo trên trán Mạnh Giai Giai, ôi đúng rồi, bà nội cùng ông chú không bằng cầm thú đó nữa, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới được….

Tính ra cô có rất nhiều việc cần làm a.

Bởi suy nghĩ quá nhập tâm, giọng Khúc cha dừng lại lúc nào cô cũng không biết. Thẳng đến lúc cảm giác đầu mình bị gõ một cái, Khúc Đàn Đàn mới phản ứng lại mở mắt ra.

Cô chớp chớp mắt lộ vẻ vô tội, nở nụ cười hồn nhiên: "Cha ơi, con ngủ không được"

“Không phải bình thường cha kể chuyện liền ngủ sao, có phải hôm nay tiểu bảo bối của cha bị dọa sợ?” Cha Khúc hơi nghi ngờ, đau lòng sờ đầu con gái “Hay cổ tay bị đau? Nếu không vẫn là ngủ cùng cha mẹ đi?”

Khúc Đàn Đàn nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt, tròng mắt xoay chuyển cô bắt lấy tay áo Khúc cha: “ Cha chúng ta nói về việc mua phòng đi.”

“ Chúng ta sẽ có nhà riêng? Hay là cửa hàng? Hôm nay mẹ đón con có đi ngang qua, nhưng mẹ lại nói không định mua, không phải cha cũng muốn mua sao?”

Khúc cha kinh ngạc không ngờ vợ chồng bọn họ nói chuyện con gái lại nghe được. Trầm ngâm một lúc, Khúc cha không giải thích hỏi: “ Đàn bảo bối thích nơi đó sao?”

Khúc Đàn Đàn hết sức gật đầu: “Con thích, nơi đó còn gần nhà trẻ, con nghe nói nơi đó rất tốt, con muốn ở đó.”

Nhà bọn họ bây giờ đang thuê căn nhà cấp bốn, tường đã có phần nứt ra, chỗ nào cũng cũ nát. Tuy đã dành dụm được một số tiền nhưng bọn họ vẫn còn do dự chưa quyết được.

Vốn dĩ vợ chồng bọn họ định được chỗ mua nhà mới, lại thuê chỗ mở cửa hàng. Nhưng nếu con gái phòng ở bên kia, so với nhà bọn họ chọn rẻ hơn. Như vậy tiền mua phòng ở, cửa hàng liền đủ.

Nghe lời nói ngây thơ vừa hâm mộ của con gái trong lòng không khỏi chua xót, vốn dĩ còn có chút do dự, Khúc cha kiên định hứa với con gái: “ Nếu con gái thích chúng ta liền mua phòng nơi đó.”

Hai mắt Khúc Đàn Đàn sáng lên: “ Cha con còn muốn cửa hàng ở đó nữa.”

“ Được tất cả đều mua hết.”

Nghĩ đến kiếp trước nghe được kế tiếp tiểu thúc cùng lão thái thái đến nháo, vợ chồng bọn họ tiền đều phải đưa đi. Đừng nói đến phòng ở, cửa hàng xém nữa cũng không có. Sợ Khúc cha không để tâm, Khúc Đàn Đàn nhắc đi nhắc lại cha đã hứa mua nơi đó.

Cha Khúc buồn cười sờ trán cô: “Sao con lại lo lắng hơn cả cha như vậy? Đàn bảo bối yên tâm, cha nhất định sẽ mua nhà mới cho con được không?”

Lúc này Khúc Đàn Đàn mới miễn cưỡng buồn ngủ, bước đầu tiên đã thực hiện được, kế tiếp là đối phó với vị tiểu thúc kia, không biết chừng nào hắn sẽ đến cửa.

Cô cũng chưa bao giờ thực sự gặp mặt người chú này, đời trước hắn lừa cha cô cùng lão thái thái, liền cao chạy xa bay không bao giờ quay lại.

Cha cô cùng lão thái thái đều bị hắn hại không nhẹ, quả không bằng cầm thú.

Tác giả có chuyện muốn nói: Bài viết mới, không khí mới, mở ra vui vẻ ~

Tái bút: Bản chất là trọng sinh, nằm thắng đoàn sủng văn, sảng ngọt. Mục đích chính là biến ước mơ thành hiện thực, bối cảnh hiện đại hư cấu.