Chương 6

Tịch Thường Nguyệt đảo mắt nhìn lại, toàn những gương mặt quen thuộc, sư tôn của cậu, các sư huynh đệ, Bùi Thanh cùng với người của Tịch gia, còn có...... chính bản thân cậu giờ phút này hóa thành thân ảnh đứng ở trung tâm đại điện nhìn Tịch Thường Nguyệt. Mà chính mình nơi đó, tứ cố vô thân, bị mọi người xem như giày cũ bỏ đi, một màn này phảng phất làm cậu đau đớn trong lòng. Tịch Thường Nguyệt hoảng hốt cảm thấy một tia không khoẻ, lại không biết vì sao, tâm tình bị hình ảnh trước mắt làm cho bất động.

“Tử Mộc, quay đầu lại đi,” tiếng Bùi Thanh khô khốc mở miệng, hắn hơi hơi nhắm mắt, tiếp tục nói, “Hoài Ngôn tiên tôn ở chỗ này, ngươi cùng hắn nhận sai, nói ngươi...... Đều không phải cố ý cấu kết với Ma tộc.”

Từ đầu đến cuối, Bùi Thanh cũng không liếc mắt nhìn Tịch Thường Nguyệt một cái. Làm người thân cận nhất của Tịch Thường Nguyệt, lời hắn lên án chính là chứng cứ tốt nhất. Bùi Thanh nói xong, Lục Cảnh Chi cũng sớm có kết luận, thân là Hoài Ngôn tiên tôn dưới tòa thủ tịch đại đệ tử, Hoắc Nhiên có quyền đem cậu xử lý. Thấy sư tôn không có ý tứ tham dự vào việc này, Hoắc Nhiên liền chủ động tiến lên: “Hôm nay, ta liền thế sư tôn thanh lý môn hộ.”

“Tịch gia từ nay về sau không có người này, liền giao cho Tiên Tôn xử trí.” Theo mọi người tỏ thái độ, người của Tịch gia cũng mở miệng. Lời vừa dứt xong không có nửa điểm dừng lại, rời khỏi đại điện. Tịch Thường Nguyệt ngóng nhìn theo bóng dáng người Tịch gia dần đi xa, hô hấp ngưng trệ, thân thể tại một khắc này chậm rãi trở nên lạnh lẽo, mang theo chua xót khôn kể.

Tiếp theo trong nháy mắt, chín tiết long cốt chế thành luyện hồn tiên bị Hoắc Nhiên nắm trong tay, Tịch Thường Nguyệt trơ mắt nhìn roi từng chút, từng chút dừng lại trên người cậu, phế bỏ tu vi của cậu, suýt nữa đem thần hồn của cậu đánh tan......

Cuối cùng, cảnh tượng thay đổi.

“Nhị sư huynh......” Chỉ thấy chính mình đang ở trong một gian nhà tranh, Tịch Thường Nguyệt nghe được hơi thở thoi thóp của mình, thấp giọng gọi một tiếng.

“Nhị sư huynh muốn mang Lục sư huynh đi đâu?” Bạch Mạch Liên nhỏ giọng hỏi, nghĩ thầm định nói cái gì, bắt gặp ánh mắt của Tô Dịch Triệt liền dừng lại.

“Ngươi tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn Lục sư huynh của ngươi như thế, liền đi về trước đi,” Tô Dịch Triệt nhẹ giọng nói, chợt nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Thường Nguyệt đang nằm trên giường ván gỗ đơn sơ “Ta tất nhiên là muốn dẫn hắn đến...... nơi hắn nên đi.”

"Nơi nên đi......” Tịch Thường Nguyệt hãy còn lẩm bẩm, lông mi rung động một cái chớp mắt, thực mau, gương mặt cậu hiện lên một tia mờ mịt sau lại chuyển sang lửa giận. Nơi nên đi —— chính là đem cậu ném đến nơi miếu hoang đổ nát hoang tàn vắng vẻ trong rừng, mặc cậu tự sinh tự diệt sao.

Giận giữ cơ hồ chiếm cứ toàn bộ l*иg ngực Tịch Thường Nguyệt, lòng cậu ngập tràn phẫn uất nhưng không biết làm sao phát tiết. Tịch Thường Nguyệt cảm thấy chính mình lúc này cùng với thời điểm cậu dựa vào vách tường cũ nát trong miếu hoang trùng lên nhau, bóng tối bao trùm.

Cuối cùng trong nháy mắt, màu đỏ trong hai mắt cậu tan đi, hai tay bấm niệm thần chú, miệng niệm chú ngữ, “Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình. Trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Cấp tốc nghe lệnh ①.”

Theo sau khẩu quyết, kim sắc phù văn huyền diệu khó giải thích giữa không trung hiện lên, gương mặt của Tịch Thường Nguyệt cũng chậm rãi chuyển sang bình tĩnh. Cuối cùng, cậu buông lỏng chỉ quyết, hai tay bỗng nhiên triển khai, tay áo bay lên không trung, ánh mắt sắc bén của Tịch Thường Nguyệt quét nhìn về phía trước, cánh môi hé mở: “Phá!” Ảo cảnh bị phá vỡ, sơn miếu dần dần hóa thành hư ảnh, Thủy Tinh Cung nguyên trạng một lần nữa xuất hiện trước mắt Tịch Thường Nguyệt, cậu đang đứng trong đó. Bên cạnh cũng xuất hiện thân ảnh những người khác tiến nhập cung điện cùng lúc với cậu, tất cả đều biểu tình dại ra, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên là còn chưa có thoát ra khỏi ảo cảnh.

***

Nguyên lai, một khắc kia khi Tịch Thường Nguyệt cùng mọi người tiến vào Thủy Tinh Cung đã bị kéo vào trong ảo cảnh. Trước mắt chỉ có một người Tịch Thường Nguyệt đột phá thoát ra khỏi ảo cảnh.

Tịch Thường Nguyệt trong lòng cảnh giác, vội vàng triển khai linh lực, chuẩn bị tùy thời phóng ra.

Những người bị vây khốn trong ảo cảnh biểu tình trên mặt hoặc cực kỳ bi thương hoặc mừng rỡ như điên. Thấy thế, Tịch Thường Nguyệt mơ hồ suy đoán ảo cảnh này sợ là tái hiện những điều tuyệt vọng nhất trong lòng hoặc là cảnh tượng khó quên nhất của từng người. Lâm vào ảo cảnh này, hoặc là bị tuyệt vọng chèn ép suy sụp không thể tự kềm chế, hoặc là...... đắm chìm trong đó, đồng dạng đều không thể thoát ra khỏi ảo cảnh.

Ảo cảnh là như thế, bắt lấy nhược điểm của con người, đánh thẳng vào chỗ yếu hại nhất.

May mà cậu trọng sinh, thời điểm tiến vào nơi này tuy trong nháy mắt có hoảng hốt, lại nhanh chóng phát giác sự tình không đúng, ban đầu bất động thanh sắc chỉ là vì án binh bất động. Ở thời điểm chính mình cùng ảo cảnh kia sắp dung hợp, Tịch Thường Nguyệt mới ra tay, quả nhiên một kích tất trúng, nháy mắt phá tan ảo cảnh.

Nhưng mà, Tịch Thường Nguyệt thật sự không chịu ảnh hưởng sao? Đáp án là có. Lần này lâm vào ảo cảnh, nhìn lại cảnh tượng phát sinh lúc đó, nhìn rõ hơn một ít sự việc, cũng khiến cho cậu càng thêm xác định ý tưởng nơi đáy lòng. Nếu đã trọng sinh trở về, chính mình sao không thay đổi một cái cách sống. Không cần lại câu nệ với một phương, tổn hại đến lần trọng sinh không hề dễ dàng này. Trong lòng hạ quyết định, Tịch Thường Nguyệt yên lặng quan sát bốn phía, chuẩn bị rời khỏi Thủy Tinh Cung. Túi trữ vật trên người cậu trừ bỏ mấy tấm kim quang phù bảo mệnh, cũng chỉ có một tấm truyền tống phù, lưu tại để thời điểm tất yếu sử dụng, cộng thêm một lọ Tích Cốc Đan, còn có thời điểm rời đi tông môn liền đeo ngọc bài truyền âm. Bất quá ngọc bài hẳn là chịu ảnh hưởng của Bắc Hải liền mất đi công dụng. Tịch Thường Nguyệt cũng không quản, nhưng khi đem linh thức quét qua túi trữ vật. Lúc linh thức định rời đi liền thấy được trong góc có một vật nhỏ màu xanh lục. Tịch Thường Nguyệt đem đồ vật lấy ra tới. Trong tay cầm lấy heo nhỏ, cậu bước ra khỏi Thủy Tinh Cung. Dọc theo đường đi thế nhưng cậu không gặp phải bất kỳ ngăn trở gì, cho đến khi lui về tới nơi cậu bị truyền tống Tịch Thường Nguyệt mới một lần nữa đánh giá lại Thủy Tinh Cung. Từ khi cậu thoát khỏi ảo cảnh đi ra khỏi Thủy Tinh Cung đều không bị bất luận cái gì tập kích, ảo cảnh kia chắc hẳn chỉ đem người vây khốn chứ không thương tổn đến tính mạng. Tịch Thường Nguyệt không xác định yêu vật quấy phá theo lời Hoắc Nhiên có phải ở tại đây hay không, từ khi rời khỏi Thiên Khải Tông cậu liền hiếm khi ở chung cùng bọn họ. Tịch Thường Nguyệt không rõ hai người Hoắc Nhiên cùng Tô Dịch Triệt có biết chuyện này không, nhưng Hoắc Nhiên mãi cho đến khi tiến vào vòng sáng cũng chưa từng nhắc tới yêu vật kia. Hơn nữa nhìn xem biểu hiện của những tu sĩ khác, Tịch Thường Nguyệt hoài nghi cái gọi là yêu vật quấy phá có lẽ không chính xác.

Đang nghĩ ngợi, Tịch Thường Nguyệt chợt nghe phía sau truyền đến động tĩnh, không khỏi rùng mình, chợt xoay người nhìn sang, chỉ thấy một bóng người mặc cẩm y hồng quen thuộc xuất hiện trước mắt: “Là ngươi?”

Tịch Thường Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía người đi tới. Thiếu niên trợn to một đôi con ngươi, giống như lần trước đi theo mình bị vạch trần, bộ dáng có chút đáng yêu. Càng Tắc Quan hơi hơi híp mắt, tầm mắt dừng lại ở trên tay Tịch Thường Nguyệt. Theo ánh nhìn của hắn, Tịch Thường Nguyệt chú ý ánh mắt đối phương rơi xuống cánh tay của mình, bàn tay đang nắm heo nhỏ thật chặt, yết hầu có chút khô khốc. Mạc danh, Tịch Thường Nguyệt liền muốn giải thích một câu, cậu kỳ thật không thích heo nhỏ. Tuy nhiên người nọ lại không có hỏi cái này, mà là nghiêng mặt quét mắt nhìn về phía Thủy Tinh Cung.

Tịch Thường Nguyệt dừng một chút, nói: “Ngươi cũng là tới......Trừ yêu?”

Nghe được tiểu gia hỏa trước mặt dùng công phu miệng lưỡi dò hỏi chính mình, Càng Tắc Quan cười nhẹ, tiếng nói mang theo ý vị không rõ, “Trừ yêu?”

Tịch Thường Nguyệt ứng một tiếng, cậu đúng là đang thử thăm dò đối phương. Nhìn cách nam tử ăn mặc, cùng với khí độ toàn thân lệnh cho Tịch Thường Nguyệt không tự giác đem người này liên hệ với các đại tông môn mà không phải gộp chung với các tán tu vừa rồi cùng tiến nhập vào Thủy Tinh Cung, những tán tu kia thoạt nhìn giống như đi tầm bảo.

Càng Tắc Quan khơi mào đuôi mắt, mắt đào hoa ở trên mặt Tịch Thường Nguyệt lướt qua một lát: “Ngươi tới nơi này trừ yêu?”

Tịch Thường Nguyệt chắp tay, cảm thấy hai người tại đây có duyên gặp mặt, cũng không đề phòng, báo ra tên họ, chỉ là khi mở miệng cậu theo bản năng đổi đi tiền tố: “Kỳ Sơn Tịch Thường Nguyệt, gặp qua...... Tiền bối.”

Càng Tắc Quan buồn cười, vốn là tâm tình đang buồn chán thoáng nảy lên chút hứng thú: “Nếu ngươi đã kêu ta một tiếng tiền bối, vậy...... Bổn tọa mang ngươi rời khỏi nơi này, như thế nào?”

Nghe thấy đối phương tự xưng, Tịch Thường Nguyệt tâm niệm khẽ nhúc nhích. Nam tử quả nhiên là người của đại tông môn. Cậu từ trên người đối phương có thể cảm nhận được chút linh khí, còn nữa, Tịch Thường Nguyệt có thể phát hiện thực lực hai người cách nhau quá xa, nếu đối phương muốn tánh mạng của cậu bất quá chỉ là động động đầu ngón tay. Nghe được đối phương đề nghị, Tịch Thường Nguyệt không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Đa tạ.”

Càng Tắc Quan xua tay ý bảo Tịch Thường Nguyệt không cần lại nói. Ngay sau đó ánh mắt hắn xẹt qua Thủy Tinh Cung, thần niệm vừa động có thể phát giác ra bên trong còn có không ít người.

Tịch Thường Nguyệt không có chú ý tới ánh mắt của hắn, cậu chỉ thấy nam tử chỉ tùy tay vung lên một cái liền thiết lập một cái truyền tống pháp trận, trận pháp phát tán ánh sáng rực rỡ, tràn đầy linh lực. Tu vi thâm hậu như thế, vừa vung tay liền có thể bày trận, Tịch Thường Nguyệt trong lòng chấn động. Bên tai liền nghe được âm thanh đối phương nhắc nhở, “Còn không đi vào?”

Tịch Thường Nguyệt nghiêng đầu, hiện giờ cậu vẫn là bộ dáng thiếu niên, trên mặt lộ rõ vài phần thuần khiết, lại mang theo một cổ hồn nhiên, mặt mày tinh xảo nhu hòa, cậu hỏi, “Vậy còn ngài?”

Càng Tắc Quan không đáp, hắn cúi mắt liếc thấy thiếu niên chỉ mới cao đến ngực mình, đột nhiên nói: “Lần trước gặp mặt trong khách sạn, thấy ngươi và các sư huynh đệ đi cùng nhau. Sao các ngươi lại tách ra?”

Tịch Thường Nguyệt nhấp môi, đem chuyện cổ quái nơi đây thuyết minh. Càng Tắc Quan nhíu mi, đem trận pháp sửa lại, nói: “Trên tay ngươi có đồ vật của bọn họ, trận pháp này có thể trực tiếp đem ngươi truyền tống đến bên cạnh bọn họ.”

Nghĩ đến bọn Hoắc Nhiên, thần sắc Tịch Thường Nguyệt hơi tối đi. Thấy cậu chần chờ như vậy, Càng Tắc Quan dù đang bận vẫn ung dung nhìn cậu, chờ Tịch Thường Nguyệt mở miệng. Nhìn dáng vẻ cậu giống như là đang giận dỗi, lần trước trong khách sạn hắn đã nhìn ra có chút cổ quái. Rõ ràng là đồng môn sư huynh đệ, lại kháng cự đầy mình, hai người một phòng cũng không muốn, nghĩ ra cái lý do sức sẹo kia để từ chối.

Tịch Thường Nguyệt nhấc lên mí mắt, khóe miệng hạ xuống, “Liền cãi nhau,” Còn chưa có nói xong liền dừng lại, Tịch Thường Nguyệt đột nhiên tâm sinh hối hận. Tiền bối hảo tâm đưa cậu rời khỏi nơi này, lúc ban đầu còn không so đo chuyện cậu đi theo, lại đem heo nhỏ đưa cho cậu…… Tịch Thường Nguyệt từ nhỏ tính tình liền mềm mại, nếu không cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận cho Tịch gia an bài mọi chuyện, mặc cho bọn hắn bài bố. Có thể nói trong đám đệ tử của Hoài Ngôn tiên tôn, cậu hẳn là người không có cảm giác tồn tại nhất. Nhưng Tịch Thường Nguyệt có nguyên tắc đối xử với mọi người của riêng mình. Tịch Thường Nguyệt bổ sung nửa câu còn lại, chỉ là thanh âm hơi có chút khô cằn: “Không quan hệ.”

Chỉ hai câu lời nói, lại như là trêu đùa, Càng Tắc Quan giơ giơ lên lông mày.

Tịch Thường Nguyệt nâng tay lên cào cào chóp mũi, cũng biết lời này mình sửa đến quá nhanh, cậu liền đúng theo sự thật nói: “Ta không thích bọn họ."

Sau khi rời khỏi ảo cảnh, Tịch Thường Nguyệt liền ở trong lòng hạ quyết tâm, cậu phải rời khỏi Thiên Khải Tông, càng muốn thoát khỏi Tịch gia. Từ nay về sau, cậu chính là cậu, là Tịch Thường Nguyệt không thuộc về bất luận kẻ nào. Thiếu niên trong mắt khắc sâu kiên định, một đôi con ngươi trong suốt. Càng Tắc Quan bình tĩnh liếc cậu một cái, liền thấy Tịch Thường Nguyệt đột nhiên nhoẻn miệng cười, tươi cười như trút được gánh nặng, lại có vài phần không rõ cảm xúc, cất lên âm thanh nhẹ nhàng: “Không dối gạt ngài, ta cùng với bọn họ lập tức liền không phải sư huynh đệ.”

Lần này hồi tông, cậu muốn thoát ly thân phận đệ tử Thiên Khải Tông, cùng Hoài Ngôn tiên tôn chặt đứt liên hệ, càng muốn cùng những người không liên quan đó nhất nhất phủi sạch quan hệ.

Tác giả có lời muốn nói: Càng Tắc Quan: Thật đáng yêu a.

——

Chú ① tuyển tự Đạo giáo tám đại thần chú: Tịnh tâm thần chú