Chương 5

Tiểu thương là người bán hàng ngẫu nhiên, am hiểu điêu khắc đủ loại con rối. Con heo này chẳng qua là hắn đột phát kỳ tưởng dùng để luyện tập điêu khắc ra tiểu động vật cho nên cũng không có chú ý lắm đến màu sắc, liền dùng đất xanh để khắc ra. Chỉ là không nghĩ tới Tịch Thường Nguyệt liếc mắt một cái nhìn trúng. Tịch Thường Nguyệt có biết đến heo, lại chưa từng chính mắt gặp qua, lại thêm màu sắc của con heo này cùng với kiến thức cậu biết có điểm khác biệt, nhất thời không thể phản ứng lại.

Chợt một bàn tay thon dài xẹt qua trước mặt Tịch Thường Nguyệt, đem heo nhỏ từ trong rương cầm lấy, một vật nhỏ màu xanh lục rơi xuống lòng bàn tay người nọ. Ánh mắt Tịch Thường Nguyệt di động nhìn theo heo nhỏ, nhìn theo bàn tay như bạch ngọc kia hướng về phía trước, cuối cùng đối diện với cậu là một đôi mắt đào hoa cười như không cười.

Người nọ ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, con ngươi điểm điểm chút màu xám bạc, ba ngàn sợi tóc chỉ dùng một cái trâm ngọc búi lại. Lúc hắn nghiêng đầu, gió thổi hai nhúm tóc trước trán phất phơ lắc lư vài cái. Hắn cúi đầu, cùng Tịch Thường Nguyệt bốn mắt nhìn nhau. Tịch Thường Nguyệt nghe được người nọ khẽ cười một tiếng, “Theo ta đi một đường dài, như thế nào lại ngừng?” Giọng nói rơi xuống trong nháy mắt, hai mắt Tịch Thường Nguyệt trợn to lên. Nguyên lai cậu đã sớm bị phát hiện. Đang lúc Tịch Thường Nguyệt muốn xin lỗi, chính mình đều không phải cố ý đi theo đối phương, giọng nói của tiểu thương đúng lúc vang lên: “Là ta tài nghệ không tinh.” Tiểu thương còn tưởng hai người quen biết nhau, giờ phút này nở ra một nụ cười nịnh nọt, hắn chỉ vào heo nhỏ đang bị nam tử cầm ở lòng bàn tay, giải thích: “Con heo này ta khắc thật sự không giống, hai vị tiên trưởng nếu thích liền đưa cho hai vị.”

Tịch Thường Nguyệt không dự đoán được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy. Nghe được tiểu thương nói những lời này, cậu theo bản năng muốn cự tuyệt, lại nghe người bên cạnh khẽ cười một tiếng, “Ta muốn.” Tuy nói như thế, người nọ sờ sờ tay áo đảo qua, một viên linh thạch liền rơi xuống rương nhỏ của tiểu thương. Lời Tịch Thường Nguyệt định nói nghẹn lại trong cổ họng, quét mắt nhìn linh thạch, xem màu sắc kia chỉ là một cái hạ phẩm linh thạch bình thường. Trong mắt tiểu thương, heo nhỏ so với những vật phẩm khác đều không đáng để so sánh, một cái hạ phẩm linh thạch là đủ rồi, tiếp theo thấy hai người không có ý tứ muốn tiếp tục xem thêm, hắn vội vàng nói vài tiếng cảm tạ rồi ôm rương nhỏ đi xa.

Tịch Thường Nguyệt liếc liếc mắt nhìn phương hướng tiểu thương rời đi, lúc này mới đem lực chú ý đặt tới nam tử bên cạnh. Không đợi cậu mở miệng, người nọ giơ tay, đem heo nhỏ đưa đến trước mặt cậu, nâng lên lông mày chủ động hỏi: “Thích cái này?”

“Cầm lấy đi,” nam tử cười nhẹ, “Coi như ta nhận lỗi lúc trước đã cười ngươi.”

Không cần Tịch Thường Nguyệt ra tiếng giải thích, hắn đã tự động giải thích chuyện Tịch Thường Nguyệt lần này đuổi theo hắn, giống như lúc trước ở khách sạn nghe được lời nói của Tịch Thường Nguyệt hắn mới có hành động như vậy.

Tịch Thường Nguyệt chớp chớp đôi mắt, rốt cuộc chờ đến cơ hội mở miệng, “Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn đuổi theo ngươi, còn có chuyện nhận lỗi này...” Cậu định nói ‘không cần’, lại thấy đối phương đem tay hướng đến bên người cậu, tiếng nói lười biếng vang lên, “Cầm lấy đi, là của ngươi.”

‘là của ngươi’, những lời này không biết chạm được chỗ nào trong lòng Tịch Thường Nguyệt, cậu vươn tay, tiếp nhận heo con màu xanh lục được đưa tới trước mặt mình, “Cảm ơn.” Mới vừa nói xong, chờ Tịch Thường Nguyệt giương mắt lên, người nọ đã không thấy bóng dáng nữa, cũng không biết có nghe được cậu nói lời cảm tạ hay không. Tịch Thường Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn heo nhỏ, đầu ngón tay sờ sờ mũi to của nó, dùng âm thanh thấp đến mức không thể nghe thấy nói: “Ngươi là của ta.”

Khi Tịch Thường Nguyệt trở về, sắc trời đã tối sầm xuống. Cậu theo những tia nắng mặt trời cuối cùng tiến vào khách điếm, hoàng hôn ở phía sau đem bóng dáng của cậu kéo đến thật dài. Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành Đại Hoang trong nháy mắt lặng yên phát sinh thay đổi, bụi đất cùng cát vàng bị giấu đi, dần dần bị một phiến màu xanh dạt dào bao trùm. Tịch Thường Nguyệt mới vào phòng không bao lâu, cửa phòng bị người gõ vang lên. Không có thanh âm gọi cậu, hẳn không phải là Bạch Mạch Liên, Tịch Thường Nguyệt trong đầu đã tự phát ra suy đoán. Mở cửa, một thân ảnh ngoài dự kiến xuất hiện trước mắt Tịch Thường Nguyệt.

“Tiểu Lục Nhi, nên đi xuống.”Âm thanh lạnh lùng truyền tiến trong tai, Tịch Thường Nguyệt thu hồi biểu tình trên mặt, gật đầu. Tô Dịch Triệt nhìn cậu thêm vài lần, hai người một đường đi xuống. Mới vừa đi ra khỏi phòng liền nghe được dưới lầu một đường truyền đến tiếng kinh hô, Tịch Thường Nguyệt còn có thể nghe được tiếng của Bạch Mạch Liên bên trong. Chờ đến khi Tịch Thường Nguyệt đi xuống lầu, đại bộ phận người trong khách sạn đều đã đi ra ngoài, vây quanh ở ngoài cửa lớn như xem có chuyện gì quan trọng lắm. Tịch Thường Nguyệt lúc đi ra ngoài cũng sửng sốt. Chỉ thấy ánh trăng sáng chiếu rọi một mảnh thành Đại Hoang, xa xa liền thấy những gốc đại thụ đứng sừng sững cao ngất, phảng phất từ trong trống rỗng xuất hiện, bao quanh toàn bộ thành Đại Hoang. Từ cát vàng đầy trời biến thành ốc đảo mênh mông bát ngát. Chuyển biến này phát sinh trong nháy mắt, mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy đều sẽ kinh sợ. Bên ngoài khách điếm đều là tu sĩ ngoại lai, có người vì Bắc Hải mà đến, đồng dạng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, thực mau liền ríu rít đàm luận. Trong đám người nhốn nháo, Hoắc Nhiên cùng Bạch Mạch Liên đã sớm ra trước một bước, giờ phút này đang đứng ở một chỗ khác bên ngoài đám đông nhìn xem. Tịch Thường Nguyệt không có ý định chen chúc trong đám đông đang vây xem dị tượng để tiến đến chỗ hai người kia. Tô Dịch Triệt cũng vậy, sư huynh đệ bốn người phân làm hai tổ đứng hai nơi. Tịch Thường Nguyệt nghiêng tai nghe ngóng âm thanh nói chuyện chung quanh mình, có vài người am hiểu dị tượng này sớm bắt đầu cùng người bên cạnh người phổ cập khoa học, giọng nói kia vang có chút xa, tại đây lại có tiếng người la hét ầm ĩ, cậu cần phải ngưng thần lắng nghe. Tựa hồ nhìn ra cậu không có ý tứ dò hỏi chính mình, Tô Dịch Triệt ánh mắt hơi lóe lên. Rõ ràng bên người có người hiểu biết đến chân tướng dị tượng, lại cố tình bỏ gần tìm xa, Tô Dịch Triệt phát hiện Lục sư đệ dạo gần đây tựa hồ có chút không giống nhau. Điểm không giống nhau...... Chính là không cùng mình thân cận. Tô Dịch Triệt trong lòng mạc danh một trận không vui, Tịch Thường Nguyệt lại từ trong miệng những người khác biết được thành Đại Hoang tại sao lại có dị tượng này.

“Đây là thận, tồn với cùng biển Bắc Hải. Nó có bản lĩnh làm cho không gian sinh ra dị tượng, mỗi lúc vào đêm liền sẽ tác quái đem cảnh tượng trong phạm vi Bắc Hải thả xuống thành Đại Hoang, nếu thận đủ cường đại liền có thể đem giả hóa thật......” Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoắc Nhiên nói bọn họ buổi tối tự nhiên sẽ biết. Bắc Hải cùng thành Đại Hoang là hai thái cực trái ngược, mà nguyên nhân người ở thành Đại Hoang có thể sinh tồn ở nơi hoang mạc gian khổ là do thận ở Bắc Hải đã thay đổi khí hậu nơi đây. Cảnh tượng mà mọi người chứng kiến trước mắt là hoàn toàn chân thật.

Tịch Thường Nguyệt nhìn tới cảnh tượng bị thận làm ra trong lòng chấn động, lại cảm thấy chính mình chính là sống uổng phí cả đời. Ảo cảnh nơi Bắc Hải vẫn là lần đầu tiên cậu nghe nói. Trở lại một đời, Tịch Thường Nguyệt cảm thấy, chính mình có lẽ có thể đổi cái cách sống.

***

Tịch Thường Nguyệt trong lòng nghĩ như thế nào tạm thời không đề cập tới.

Sư huynh đệ bốn người ở thành Đại Hoang trú tạm một đêm, mấy người một lần nữa bắt đầu hướng về phía Bắc Hải xuất phát, đồng hành còn có rất nhiều tu sĩ khác, trận trượng không thể nói không lớn.

Tiến đến có quá nhiều tu sĩ, bọn Hoắc Nhiên không nghĩ bại lộ thân phận, không có đem tàu bay lấy ra mà là lựa chọn đi bộ. Đi hết một mảnh hoang mạc, ra khỏi thành Đại Hoang, nguyên bản cảnh tượng nơi nơi nhìn đến đều là cát vàng đầy trời dần dần hiện ra màu xanh lục. Ở phía trước là cây cối xanh um tươi tốt to lớn che trời. Cùng với cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy ở thành Đại Hoang tối qua thập phần tương tự, cây cối tụ lại thành một vòng tròn, đem người bên ngoài ngăn cách, chỉ chừa lại một chỗ hổng màu trắng ở giữa.

“Nơi đó chính là cửa vào.” Hoắc Nhiên nói.

Rất nhiều tu sĩ đều hướng về phía vòng sáng màu trắng đi tới. Hoắc Nhiên nhắc nhở: "Sau khi tiến vào Bắc Hải chính là Truyền Tống Trận, chúng ta sẽ trực tiếp bị truyền tống tới thành đáy biển......” Hoắc Nhiên đã đem hết thảy mọi chuyện ở Bắc Hải thăm dò rõ ràng, mà yêu vật quấy phá kia liền ở trong thành đáy biển. “Chuyến đi này hung hiểm không biết trước được, các ngươi nhớ rõ theo sát ta.” Hoắc Nhiên nói xong liền từ trong túi trữ vật lấy ra bốn viên hạt châu trắng: “Đây là Tị Thủy Châu, đều mang ở trên người.” Tiến vào thành đáy biển liền yêu cầu đeo Tị Thủy Châu. Tuy rằng với tu vi của bọn họ có thể mở ra lá chắn nhưng khó có thể ở bên trong nước kiên trì thời gian dài. Chờ cho mấy người đều mang lên Tị Thủy Châu, Hoắc Nhiên mới dẫn bọn họ một đường hướng đến chỗ vòng sáng màu trắng kia.

Tịch Thường Nguyệt ở phía sau chiếu theo động tác người trước mặt, dẫm lên bạch quang, cũng chỉ cảm giác thân thể dường như bị lôi kéo, không tự khống chế được mà tiến về phía trước, đám người bên cạnh Hoắc Nhiên cũng là như thế, thân ảnh chìm theo.

Khi mở mắt ra, Tịch Thường Nguyệt nhìn thấy một tòa cung điện dùng thủy tinh chế tạo tráng lệ huy hoàng, ập vào mặt là đại khí hào hùng, hấp dẫn ánh mắt mọi người tiến vào nơi này. Người tiến đến đều ngây người nhìn xem, Tịch Thường Nguyệt nhìn lướt qua sau, bên người nơi nào còn thân ảnh bọn Hoắc Nhiên. Những người khác cũng phát hiện điểm không thích hợp, lực hấp chú ý đến Thủy Tinh Cung lập tức bị thu hồi, lúc này mới nhận ra đồng bạn không thấy. Nguyên lai khi bước vào vòng sáng màu trắng Truyền Tống Trận đã mở ra, đem đội ngũ của bọn họ đánh tan. Tịch Thường Nguyệt nghĩ như vậy sau lại cảm thấy không đúng. Nếu thật là như thế, Hoắc Nhiên không có khả năng không biết, nhất định trước tiên sẽ tìm cách tránh cho mọi người bị chia lìa, hoặc là sau khi vào trận nghĩ cách hội hợp. Tịch Thường Nguyệt lúc này mới nghĩ đến cái gì, trợn to mắt nhìn cung điện xa hoa lộng lẫy trước mắt. Thành đáy biển, Thủy Tinh Cung. Nơi này chính là thành đáy biển. Cậu cư nhiên bị truyền tống trực tiếp đến thành đáy biển. Bên cạnh cũng có người phát hiện ra: “Sao lại thế này, vì sao chúng ta lại bị trực tiếp truyền tống đến thành đáy biển rồi?” Nghĩ đến đây cũng là tu sĩ mới vừa rồi bước vào vòng sáng không lâu, còn chưa có đi tìm Truyền Tống Trận liền trực tiếp đến nơi này. Tịch Thường Nguyệt nghe vậy thoáng an tâm, không phải chỉ có một mình cậu, như vậy liền tốt, cũng không sợ hãi.

Những người khác thấy tình trạng mọi người đều giống nhau cũng đều yên lòng, “Đi, vào xem thử.”

Tịch Thường Nguyệt nhìn nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy những người này không giống như là tới trừ yêu, ngược lại giống như là tới tầm bảo. Kiềm chế nghi hoặc trong lòng, Tịch Thường Nguyệt cũng hướng về phía Thủy Tinh Cung đi đến.

Mới vừa đi vào, Tịch Thường Nguyệt đã bị tinh thạch màu tím ngập tràn làm cho hoa mắt, phát hiện bên cạnh cậu không còn bất kỳ ai, chỉ còn lại một mình cậu. Không bao lâu, cảnh tượng trước mắt liền phát sinh biến hóa, Tịch Thường Nguyệt ngơ ngẩn nhìn nguyên bản Thủy Tinh Cung lặng yên biến thành chủ điện Tím Lăng phong. Giọng nói lạnh băng uy nghi từ trong điện truyền ra, Tịch Thường Nguyệt nghe được rõ ràng, là giọng của sư tôn, giọng nói của Hoài Ngôn tiên tôn. Câu nói ngày xưa đem cậu đánh vào tăm tối lần thứ hai vang lên bên tai Tịch Thường Nguyệt, như ma âm xỏ xuyên qua lỗ tai, trong nháy mắt làm khắp cả người cậu phát lạnh. “Cấu kết với Ma tộc, tội này phải tru diệt.”

Tác giả có lời muốn nói: Đinh —— heo heo ngài đính ước đã đưa đến!!