Chương 4

Đường từ Thiên Khải Tông đến Bắc Hải thập phần xa xôi. Tịch Thường Nguyệt cùng Hoắc Nhiên một đường xuống núi hội hợp với bọn Tô Dịch Triệt, Bạch Mạch Liên, sau đó mọi người liền tính toán ngồi tàu bay nhưng như thế cũng cần tám chín ngày mới đến nơi.

Dọc theo đường đi đến Bắc Hải, Tịch Thường Nguyệt lựa chọn lưu lại trong phòng đả tọa tu luyện. Lúc lên tàu bay, cậu chờ ba người kia tuyển chọn phòng xong mới chọn cho mình căn phòng ở trong góc, vừa lúc phòng của Tịch Thường Nguyệt và mấy người còn lại có chút khoảng cách. Trên đường đi, phòng Tịch Thường Nguyệt truyền đến tiếng đập cửa của Bạch Mạch Liên đem thức ăn tới cho cậu. Tu vi đạt tới Kim Đan kỳ mới tích cốc. Trên tàu bay hiện tại có hai người Tịch Thường Nguyệt cùng Bạch Mạch Liên vẫn đang ở Luyện Khí kỳ, đều cần dựa vào thức ăn để duy trì thể lực. Tịch Thường Nguyệt hôm nay vẫn như cũ uyển chuyển cự tuyệt, vẫn là lý do thoái thác giống hôm qua, “Ngươi đem về đi, trong phòng ta có đồ ăn.” Bạch Mạch Liên do do dự dự nói: “Lục sư huynh, sao ngươi vẫn luôn ở trong phòng vậy, không ra ngoài hít thở không khí, đừng nghẹn đến hỏng mất.”

Tịch Thường Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, hai mắt hơi khép lại, thấy hắn vẫn không chịu đi, giọng nói đột nhiên lạnh xuống: “Nghẹn chết cũng là chuyện của ta.”

Muốn cậu không hận Bạch Mạch Liên là điều không thể. Tuy rằng chuyện đời trước hết thảy nhìn như cùng hắn ta không hề can hệ, nhưng chung quy đều bởi vì hắn ta mà xảy ra. Tịch Thường Nguyệt không phải thánh nhân, không được giữ được hoàn toàn bình tĩnh. Bất luận là ai, Tịch Thường Nguyệt đều đối xử bình đẳng, tất cả bọn hắn cùng cậu đều không có nửa điểm quan hệ, đều là người xa lạ. Ngoài cửa, Bạch Mạch Liên bỗng nhiên nghẹn ngào, trong mắt xuất hiện ủy khuất, “Vậy, vậy Lục sư huynh, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài trước.” Nói xong, hắn bưng khay đồ ăn chạy ra xa.

Đi được một khoảng, nhìn đến chỗ ngoặt cuối hành lang, Hoắc Nhiên đang dựa vào tường, thất vọng nói: “Lục sư huynh của ngươi vẫn không chịu nhận lấy?" Bạch Mạch Liên nơi đáy mắt nhiễm một tia hơi nước, bộ dáng như muốn khóc. Khuôn mặt nhỏ của hắn mang theo vài phần tái nhợt, thoạt nhìn đặc biệt chọc người trìu mến. Nếu là bình thường Hoắc Nhiên đã sớm chú ý tới, nhưng trước mắt hắn chỉ chú ý đến khay đồ ăn được mang về, giống như cũ không hề thiếu đi chút nào, mày rậm hơi nhíu lại.

Ngày đó sau khi xuống núi, Hoắc Nhiên liền suy nghĩ Tiểu Lục Nhi có phải hay không giận chính mình, nếu không sao nhìn thấy hắn trong tay cầm hai cái tay nải lớn cũng chẳng quan tâm, tự mình đi xuống núi. Trong mấy sư đệ, Tiểu Lục Nhi là đứa nghe lời, hiểu chuyện nhất, cho nên ngày đó lúc Tịch Thường Nguyệt nói ra lời nói kia, phản ứng đầu tiên của Hoắc Nhiên không phải là vì sao Tịch Thường Nguyệt nói chuyện với mình không khách khí như vậy, mà là chính mình có phải đã chọc giận gì tới đối phương hay không

“Đại sư huynh……” Bạch Mạch Liên thấy Hoắc Nhiên vẫn luôn cũng chưa chú ý tới mình, không khỏi bĩu môi gọi một tiếng. Hoắc Nhiên lúc này mới để ý thấy hắn giống như muốn khóc, hốc mắt hồng hồng, vội tiến lên đem khay đồ ăn tiếp nhận lấy, “Làm sao vậy? Có phải nặng quá không?” Ở trong quan niệm của Hoắc Nhiên, sư đệ chính là dùng để yêu thương, bất quá ngoại trừ một người.

“Đều đứng ở nơi này làm gì?”

Âm thanh lạnh lùng của Tô Dịch Triệt đúng lúc vang lên. Hoắc Nhiên quay đầu nhìn lướt nhìn qua sau, chỉ có Nhị sư đệ này, ngày thường lãnh lãnh đạm đạm không tính, tính tình lại kém cỏi nhất trong đám sư đệ, bởi vậy Hoắc Nhiên nhìn thấy hắn như thế nào cũng không yêu thương lo lắng nổi.

Vừa nghe thấy giọng nói vang lên, Bạch Mạch Liên lập tức quay lại đầu, thấp thấp giọng hô một tiếng “Nhị sư huynh”, cực kỳ giống mèo con khi bị ủy khuất, giọng nói cực mềm mại.

Tô Dịch Triệt liếc nhìn hắn một cái, biểu tình trên mặt tuy không thấy thay đổi gì, ánh mắt lại dừng ở trên người Bạch Mạch Liên, tựa đang chờ hắn lên tiếng kể ra ủy khuất. Bạch Mạch Liên rũ đầu xuống, yếu ớt nói: “Lục sư huynh vẫn nhốt mình ở trong phòng, hôm nay cũng không chịu ra ngoài, ta lo lắng hắn buồn đến hỏng rồi.” Hoàn toàn không nhắc tới vừa rồi Tịch Thường Nguyệt nói không cần hắn đi đưa thức ăn, tuy nhiên Tô Dịch Triệt quét quét khay đồ trên tay Hoắc Nhiên, liếc mắt một cái liền minh bạch. Ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, tầm mắt hướng về phía Bạch Mạch Liên đột nhiên nói một câu, “Tiểu Lục Nhi khi dễ ngươi?” Bạch Mạch Liên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đem đầu biến thành trống bỏi ra sức lắc. Hoắc Nhiên đột nhiên trầm giọng đánh gãy, “Không có khả năng!”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Tô Dịch Triệt rốt cuộc chuyển tới trên người hắn. Bạch Mạch Liên cũng ngơ ngẩn nhìn về phía đại sư huynh, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Hoắc Nhiên nhíu mày, tiếng nói trầm thấp, trịnh trọng nói: “Lục sư đệ không phải người như vậy.”

Hắn vừa nói xong, trong một cái chớp mắt lại thêm một đạo âm thanh truyền tới, giọng nói trong trẻo lộ ra vẻ chẳng hề để ý tới, "Ta chính là người như vậy." Tịch Thường Nguyệt từ chỗ ngoặt đi ra, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt ba người. Thiếu niên biểu tình hờ hững, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, lại như không nhìn bất luận kẻ nào. Cậu nhàn nhạt nhìn Hoắc Nhiên một cái, lãnh đạm nói: “Đại sư huynh cho rằng ta là cái dạng người gì?” Hoắc Nhiên ngẩn người ra, không nói chuyện. Tịch Thường Nguyệt kéo kéo khóe miệng, mắt nhìn về phía trước, không hề để ý tới hắn, “Nếu không có việc gì, ta về phòng trước.” Dứt lời, Tịch Thường Nguyệt tùy ý nâng tay lên, ngón tay giữa khép lại làm cái lễ liền lộn trở lại phòng. Cậu là đi theo Bạch Mạch Liên ra tới. Mới vừa rồi Tịch Thường Nguyệt để cho Bạch Mạch Liên đi ra ngoài, hồi tưởng lại hắn mềm giọng khuyên bảo chính mình ra cửa thông khí, suy tư một lúc lâu sau cuối cùng đi ra cửa, vốn định gọi đối phương đem đồ vật lưu lại, không ngờ liền đυ.ng tới một màn như vậy. Cảm giác thật không thú vị.

Tịch Thường Nguyệt vừa đi, dư lại ba người hai mặt nhìn nhau. Hoắc Nhiên còn chưa hoàn hồn lại, Bạch Mạch Liên còn đang ngẩn ngơ, tầng hơi nước ở trong mắt đột nhiên hóa thành một giọt nước nhỏ từ trên gò má trượt xuống, nhưng tâm tình Bạch Mạch Liên giờ phút này vô cùng khϊếp sợ. Hắn hoàn toàn bị câu nói vừa rồi của Tịch Thường Nguyệt làm cho kinh sợ, Lục sư huynh vừa rồi rốt cuộc có biết hắn nói cái gì không!

Còn không đợi Bạch Mạch Liên giải thích một câu, “Lục sư huynh hắn không có”, hắn định nói Lục sư huynh không có khi dễ hắn, nhưng mà giọng nói vừa mới định nói ra, một tiếng cười khẽ liền đem hắn đánh gãy. Bạch Mạch Liên quay đầu lại liền thấy Nhị sư huynh khóe môi khẽ nhếch lên còn chưa kịp thu hồi, trong mắt còn hiện ra ý cười. Như là nhận thấy được tầm mắt của hắn, Tô Dịch Triệt rốt cuộc nhớ tới an ủi một câu: “Lục sư huynh của ngươi ra thông khí, tiểu sư đệ không cần phải lo lắng nữa.”

Bạch Mạch Liên: “……”

Hoắc Nhiên cũng ho nhẹ một tiếng, lần đầu tiên hắn nhìn xem Nhị sư đệ thuận mắt đến như thế. Nếu hiện tại tay hắn không bận cầm đồ hẳn là muốn vỗ vỗ bả vai Tô Dịch Triệt một chút. Giờ phút này hai tay đều bận rộn, Hoắc Nhiên chỉ phải quay đầu dùng ánh mắt để tán thưởng, tiện đà an bài: “Tan tan, đều trở về nghỉ ngơi, ba ngày sau liền đến Bắc Cảnh. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút rồi đi Bắc Hải.” Vốn dĩ nhiệm vụ lần này là hắn đi một mình, có thể không cần nghỉ ngơi mà trực tiếp đi đến nơi luôn. Lúc Hoắc Nhiên đề cập với sư tôn mang theo mấy người sư đệ liền suy xét tới việc này, làm sư huynh phải vì các sư đệ suy xét. Bắc Cảnh liền cách Bắc Hải không xa, nghe sư tôn nói sẽ có đệ tử các tông môn khác cùng đi tru yêu, không biết yêu vật kia đến tột cùng có bản lĩnh gì ……

***

Bắc Cảnh lấy thành Đại Hoang làm nơi tiến vào. Thành Đại Hoang xây dựng ở phía trên một mảnh hoang mạc, phóng tầm mắt nhìn lại, trước mắt toàn là cát vàng, liền có cảm giác thê lương. Tịch Thường Nguyệt chưa từng tới nơi này, đám người Hoắc Nhiên cũng là lần đầu tiên tới. Hoắc Nhiên đem tàu bay thu hồi, mấy người cùng nhau tiến vào thành Đại Hoang, thân hình dần dần biến mất ở bên trong biển cát.

Vừa tiến vào thành lập tức có thể cảm nhận được bầu trời tản ra sức nóng kinh người. Bạch Mạch Liên nâng lên một bàn tay che đỉnh đầu, có chút không thể tin tưởng được hỏi Hoắc Nhiên, “Đại sư huynh, Bắc Hải thật sự ở chỗ này?” Hắn nghi hoặc, nơi này thoạt nhìn không có bộ dáng của nguồn nước, thành Đại Hoang cùng tên của nó thực giống nhau. Bạch Mạch Liên nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng khát khô đến lợi hại, “Nóng quá a……”. Tịch Thường Nguyệt cũng nóng, nhưng cậu đồng dạng đối với Bắc Cảnh có chút tò mò. Nghe Bạch Mạch Liên hỏi chuyện xong, lặng yên nhìn về phía Hoắc Nhiên, chờ đợi hắn giải thích. Hoắc Nhiên cong cong hai mắt, tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của Tịch Thường Nguyệt, ngược lại cũng không cho giải thích cho bọn họ: “Đến buổi tối các ngươi sẽ biết.” Xem ra, hắn xác thật đối với Bắc Cảnh là có hiểu biết. Tịch Thường Nguyệt lặng lẽ thu hồi ánh mắt, đem tò mò vừa mới sinh ra áp xuống đáy lòng, thuyết phục chính mình không cần tò mò, không thể đi hỏi.

Từ khi trọng sinh trở về, cậu liền có ý định cùng những người này kéo ra quan hệ, giờ phút này cũng vậy. Tịch Thường Nguyệt tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng thật ra Bạch Mạch Liên đã năn nỉ vài lần, muốn biết đại sư huynh đang giấu diếm chuyện gì. Dù sao cũng đã sớm thu được tin tức muốn tới, Hoắc Nhiên đương nhiên đã có chuẩn bị. Hắn cũng không tính toán trực tiếp nói cho mấy người bọn họ, ngược lại cười lắc đầu, “Buổi tối là có thể thấy được, tạm thời cứ từ từ, chúng ta đi tìm một khách điếm ở tạm trước.”

Nói xong, Hoắc Nhiên nghĩ đến cái gì, cố ý nghiêng đầu về phía Tô Dịch Triệt dặn dò: “Không cho ngươi nói.” Tô Dịch Triệt liếc nhìn hắn, lộ ra một cổ lười biếng, nhìn dáng vẻ giống như từ lúc bắt đầu đã không tính toán nhắc nhở. Thời gian hắn cùng Hoắc Nhiên nhập môn tuy cách nhau một năm, nhưng người này đam mê nghiên cứu thuật pháp, có thể nói là đọc rất nhiều sách vở, cho nên so sánh lịch duyệt giữa Tô Dịch Triệt cùng Hoắc Nhiên cũng không phân cao thấp. Về dị tượng của Bắc Cảnh, hắn cũng có hiểu biết.

Sư huynh đệ bốn người vào thành tìm một khách điếm. Giống với suy nghĩ của Hoắc Nhiên, thành Đại Hoang quả nhiên tụ tập đông đảo tu sĩ. Các khách sạn lớn cơ hồ đã đầy người ở, đến từ các môn các phái có, tán tu cũng có, xem ra đều nghe chuyện phát sinh ở Bắc Hải mà tìm đến. Tịch Thường Nguyệt nhìn đến trường hợp này trong lòng lại thập phần kinh ngạc. Bắc Hải có yêu giống như không ít người biết đến, vậy sao đời trước cậu đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả? Tịch Thường Nguyệt lấy làm khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế xuống dưới.

Lần này phòng của Tịch Thường Nguyệt cùng với lúc ở trên tàu bay là giống nhau, cách mấy người kia xa nhất. Chỉ vì người thật sự quá nhiều, thật vất vả mới lấy ra được bốn gian phòng, sư huynh đệ bốn người tất cả đều bị ngăn cách. Hoắc Nhiên dự tính chọn hai gian phòng liền nhau, hai người ở chung một phòng lại bị Tịch Thường Nguyệt cự tuyệt, “Ta quen giường.” Một câu nói làm Hoắc Nhiên dừng lại, Bạch Mạch Liên trong mắt xuất hiện tia mờ mịt, Tô Dịch Triệt cũng liếc nhìn cậu một cái.

Cái gì gọi là quen giường?

Tịch Thường Nguyệt không muốn cùng người khác ở chung, hay là chán ghét hắn cho nên mới buột miệng thốt ra lý do này? Thấy mọi người đồng thời nhìn về phía chính mình, tự biết cái lý do này không dùng được, chỉ phải bù thêm một câu: “…… Quen một người một giường, như vậy mới ngủ được.”

“Phốc.” Một tiếng cười nhẹ đột nhiên từ phía sau chui vào trong tai Tịch Thường Nguyệt. Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, một đạo thân ảnh màu hồng từ phía sau bốn sư huynh đệ bọn họ đi ngang qua. Trong khách sạn người đến kẻ đi, người nọ đang đi lên lầu hai, hẳn là tu sĩ ở trọ tại đây. Hai mắt Tịch Thường Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Vừa rồi người nọ hẳn là đang cười cậu. Tịch Thường Nguyệt im lặng suy nghĩ, tiếp theo quay đầu lại. Có lẽ thái độ của cậu thực sự muốn một người ở một phòng cho nên Hoắc Nhiên cũng không kiên trì, trái lại còn bị câu nói vừa rồi của cậu chọc cười.

“Ngươi a,” Hoắc Nhiên lắc đầu bật cười, tiếp theo hắn quay đầu đi xem chưởng quầy, dựng bốn ngón tay, “Vậy bốn gian.” Như vậy là tốt nhất.

Tịch Thường Nguyệt như ý nguyện chọn gian phòng ở trong góc kia, Bạch Mạch Liên ở chính giữa, Hoắc Nhiên cùng Tô Dịch Triệt ở hai căn phòng hai bên hắn.

Mỗi người đều tự đi về phòng mình, buổi tối tụ hợp lại.

Tịch Thường Nguyệt ở trong phòng đả tọa một lát. Nhưng tu luyện không phải một lần là xong, còn cần chậm rãi củng cố, mặt khác chỉ đả tọa thôi không thể làm cậu trực tiếp đột phá tầng bình cảnh kia, còn cần phải có một cái cơ hội. Đời trước cậu đột phá Trúc Cơ khi cùng yêu vật triền đấu. Tịch Thường Nguyệt nghĩ nghĩ, thời điểm đó còn lâu lắm, cậu muốn nhanh chút tìm kiếm cơ duyên khác.

Đả tọa không nhanh hơn được, Tịch Thường Nguyệt dứt khoát ra khỏi phòng. Cậu đứng ở lầu hai nhìn xuống đại sảnh khách điếm, bỗng nhiên quét thấy một góc sắc hồng quen thuộc, trong lòng liền động, nhấc chân đi xuống lầu.

Thẳng đến khi đi theo người nọ rời khỏi khách điếm, Tịch Thường Nguyệt mới phát hiện chính mình đã theo một đoạn đường dài, cậu dừng lại. Bóng dáng người nọ vừa lúc biến mất ở góc đường. Tịch Thường Nguyệt dừng bước, cậu đi tới chỗ các tiểu thương hội tụ, bọn họ mặc vải thô, trong tay cầm đủ loại kiểu dáng đồ vật nhỏ. Hướng bên cạnh liếc mắt nhìn một cái Tịch Thường Nguyệt liền bị hấp dẫn. Cậu nhìn về phía một tiểu thương trong đó, quét đến cái rương nhỏ đối phương đeo trước ngực, bên trong là một ít con rối điêu khắc sinh động giống như thật.

Tịch Thường Nguyệt đi không nổi nữa. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ là nhìn thử xem, không nghĩ tới sẽ đuổi kịp người nọ đi một đoạn xa như vậy, đến nơi này lại bị các loại đồ vật tinh tế nhỏ xinh mê mắt.

Tịch Thường Nguyệt đời trước tầm thường vô vi, chỉ biết tu luyện đả tọa, khi xuống núi cũng chỉ đem nhiệm vụ làm xong liền trở về tông, còn chưa từng có thời điểm nhàn hạ như vậy. Cũng không gặp được những đồ vật thú vị này nọ.

Tiểu thương kia thấy cậu dừng lại trước mặt mình, lập tức vui vẻ tiếp đón: “Tiểu tiên trưởng, ngài nhìn xem thích cái gì? Mang một ít trở về……” Lời nói không cần tiền hướng đến trước mặt Tịch Thường Nguyệt. Cậu dừng lại một chút, cúi đầu nhìn một đồ vật màu xanh mượt, nhíu mày chỉ chỉ, “Cái này.”

Bộ dáng thật kỳ quái, tay chân ngắn nhỏ, nhưng cái mũi lại là hai cái lỗ thủng dị thường dài rộng, còn có hai cái lỗ tai cực to. Tịch Thường Nguyệt chần chờ mở miệng: “Đây là yêu thú gì?” Tịch Thường Nguyệt từ nhỏ ở Tu chân giới lớn lên, từ nhỏ trên vai liền đeo hy vọng của gia tộc. Trước khi tiến vào Thiên Khải Tông, cuộc sống của cậu thật buồn tẻ và nhạt nhẽo, cả ngày không phải ngâm nga công pháp thì chính là đả tọa nhập định. Sau khi gia nhập vào Thiên Khải Tông, tính tình Tịch Thường Nguyệt cũng không có bao nhiêu thay đổi, chưa bao giờ tiếp xúc qua những chuyện khác. Cậu tựa như một con rối gỗ, cả ngày lặp đi lặp lại chuyện giống nhau. Cũng không trách cậu chỉ là một tên pháo hôi……

Tịch Thường Nguyệt vừa dứt lời, tiểu thương liền đối với cậu có một loại biểu tình không biết nói sao cho hết, khuôn mặt hắn mang theo nét tang thương do gió cát thổi qua, trên mặt còn mang theo vài tia nứt nẻ: “Cái này...”

Tiểu thương vừa mới nói chữ đầu tiên, bên tai Tịch Thường Nguyệt truyền đến một tiếng cười giống như đã từng quen biết, nhẹ nhàng lọt vào trong tai. Một đạo hơi thở lặng yên tới gần bên cạnh, Tịch Thường Nguyệt trong lòng rùng mình. Là người nọ. Còn không đợi Tịch Thường Nguyệt quay đầu, người phía sau đã dùng một loại ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, không chút để ý mà mở miệng phổ cập khoa học cùng cậu. Tiếng nói ẩn ẩn mỉm cười: “Ngươi xem, có khả năng hay không…… Nó chỉ là một con heo?”

Giây tiếp theo, tiểu thương mang theo vài phần xấu hổ, đem nửa câu còn lại nói cho hết: “Đây là heo.”