Chương 3

“Luận đạo kết thúc rồi?” Không đợi Tịch Thường Nguyệt đáp lời, Bùi Thanh liền mở miệng nói trước. Hắn vẫn chưa để ý mới vừa rồi Tịch Thường Nguyệt nói cái gì, giờ phút này Bùi Thanh càng thêm chú ý chính là luận đạo kết thúc, giọng nói rõ ràng hạ xuống vài lần. Việc này có nghĩa sư tôn tuỳ thời có thể trở về. Tịch Thường Nguyệt đếm đếm ngày, luận đạo đã qua bảy ngày, cũng tới lúc nên kết thúc. Cậu liếc liếc mắt nhìn Bùi Thanh một cái, đứng lên hướng động phủ đi ra. Hoắc Nhiên liền chờ ở bên ngoài.

Hoài Ngôn tiên tôn gọi chính là đệ tử của ông, Bùi Thanh không tiện đi theo. Tịch Thường Nguyệt rời khỏi động phủ, hắn liền đi tìm Đỉnh Ngọc Tiên Tôn. Nếu hắn không đoán sai, bọn họ hẳn là hôm nay hồi tông.

Tịch Thường Nguyệt và Hoắc Nhiên cùng lúc bước vào chủ phong đại điện. Trên đường, Hoắc Nhiên có lẽ cũng nghe mọi người bàn tán ồn ào chuyện ở Hồng Tế phong ngày đó. "Bọn họ đều là nói bậy, Tiểu Lục Nhi chớ có để ở trong lòng.”

Dứt lời không đợi Tịch Thường Nguyệt lên tiếng, Hoắc Nhiên sắc bén đỉnh mày giương lên, “Để ta đem việc này giải quyết.” Thân là chưởng môn thủ tịch đại đệ tử, Hoắc Nhiên tất nhiên có quyền lực này. Hắn xem những đồn đãi đó đều là lời nói vô căn cứ, căn bản không cần thảo luận.

Hoắc Nhiên từ trước đến nay làm việc sấm rền gió cuốn, phàm là chuyện có quan hệ với Tịch Thường Nguyệt lại càng không chút nào hàm hồ. Đổi lại ngày xưa Tịch Thường Nguyệt đã sớm cười hớn hở cùng hắn nói lời cảm tạ, sư huynh đệ hai người chắc chắn một phen huynh hữu đệ cung. Nhưng hiện tại Tịch Thường Nguyệt chỉ hơi hơi gật đầu, “Vốn dĩ chính là tin đồn vô căn cứ, đại sư huynh muốn giải quyết như thế nào?” Hoắc Nhiên không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, dừng một chút, nói: “Cấm người trong tông môn truyền bá lời đồn bậy bạ.” Nghe rất có dáng vẻ hắn đang cùng cậu thương thảo, Tịch Thường Nguyệt vội vàng dừng lại: “Tất cả dựa vào đại sư huynh làm chủ.” Cậu căn bản không để bụng những người đó đồn đãi như thế nào. Tịch Thường Nguyệt thậm chí còn nghĩ, nếu hiện tại cậu thật sự có cái bản lĩnh kia, nương theo danh luận bàn cùng những người đã từng thương tổn cậu đem ra đánh một hồi ngược lại cũng hả giận.

Nhưng là hiện tại…… Tịch Thường Nguyệt hai mắt tối sầm lại. Hoắc Nhiên thấy cậu như thế liền không tiếp tục nói, chỉ là trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không giống, bất quá nghĩ đến lần rèn luyện này cậu không được tham gia, cảm thấy có lẽ Tiểu Lục Nhi là thật sự muốn xuống núi nhìn xem.

Tư vị này, Hoắc Nhiên còn rũ mắt trầm tư một trận, bỗng chốc nghĩ đến cái gì ánh mắt hơi thay đổi, trong lòng hạ quyết định, cuối cùng quay đầu nhìn xem Tịch Thường Nguyệt. Tịch Thường Nguyệt còn đang cân nhắc xem có nên bế quan một đoạn thời gian đột phá tu vi hay không. Hiện tại, thực lực cậu xa xa không bằng bảy năm sau, cho nên vẫn chưa chú ý tới Hoắc Nhiên đang nhìn mình chăm chú. Hoắc Nhiên không quấy rầy cậu, nghĩ sau đó lại nói cho Tịch Thường Nguyệt cũng không muộn.

Trong chủ phong đại điện, Tô Dịch Triệt, Bạch Mạch Liên đã sớm tới trước. Hoắc Nhiên cùng Tịch Thường Nguyệt khoan thai tới muộn. Vừa nhìn thấy thân ảnh hai người nhập điện, Bạch Mạch Liên liền tiến về phía bọn họ, vẫy vẫy tay: “Đại sư huynh, lục sư huynh!”

Hoài Ngôn tiên tôn dưới tòa tổng cộng có bảy đệ tử, tam đệ tử cùng tứ đệ tử rèn luyện bên ngoài, vị xếp hạng thứ năm say mê chế tạo đan dược, ngược lại bái nhập dưới tòa Ly Diệu chân nhân Hàm Đan phong. Hoài Ngôn cùng Ly Diệu vốn là đồng môn, chỉ vì phương hướng tiềm tu khác nhau, biết được đệ tử có chí hướng khác, Hoài Ngôn cũng không ngăn trở, cho phép hắn nhập vào Hàm Đan phong, cho dù sau này lại thu thêm Tịch Thường Nguyệt nhập môn cũng vẫn là xếp hạng thứ sáu. Mà Bạch Mạch Liên là đệ tử cuối cùng ông nhận lấy, cũng là quan môn đệ tử.

Tịch Thường Nguyệt một năm trước mới cùng Bùi Thanh bị người trong gia tộc đưa tới Thiên Khải Tông, cho nên thời gian gia nhập nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Bất quá cậu mới nhập môn nửa năm, Bạch Mạch Liên liền làm quan môn đệ tử được thu nhận vào, hai người thời gian nhập hơn kém nhau không tính quá nhiều. Tịch Thường Nguyệt vừa vào điện liền nghe được âm thanh rộng rãi hoạt bát của Bạch Mạch Liên, thầm nghĩ khó trách tiểu sư đệ là vai chính trong quyển sách kia. Lúc trước, cậu bị nhét vào đầu các mối quan hệ trong sách khi ý thức quá mức mơ hồ. Cậu chỉ kịp bắt giữ một bộ phận ký ức của mình khi chết đi, đại khái chỉ biết mặc kệ là đại sư huynh hay nhị sư huynh, hay là người cùng cậu từ nhỏ một khối lớn lên đều ái mộ tiểu sư đệ. Nếu không phải tự thân cậu cũng đủ ưu tú, nói vậy cũng sẽ không dẫn tới nhiều người lo lắng đề phòng cậu như vậy. Nghĩ đến đây, Tịch Thường Nguyệt hậu tri hậu giác bổ sung: Thiếu chút nữa đã quên, sư tôn giống như cũng đối xử với tiểu sư đệ đặc biệt tử tế. Tịch Thường Nguyệt suy nghĩ lung tung, bước chân lại mảy may không loạn, chậm rãi cùng Hoắc Nhiên bước tới trung tâm đại điện. Vừa mới đứng yên, một bên Bạch Mạch Liên mắt sắc thoáng nhìn một đạo thân ảnh từ nội điện đi ra, cao giọng kêu: “Sư tôn!” Dứt lời, sư huynh đệ bốn người đồng thời nhìn về một phương hướng.

***

Hoài Ngôn tiên tôn, Thiên Khải Tông thủ tọa thành danh từ thuở niên thiếu, từng trừ yêu diệt tà khắp nơi, nhận hết thảy mọi người kính yêu. Từ khi chấp chưởng Thiên Khải Tông liền hiếm khi hiện diện với người ngoài, ông là người đạm bạc cao nhã, như băng tuyết đỉnh cao trong vắt, nhìn thấy nhưng không với tới được.

Ánh mắt Tịch Thường Nguyệt khẽ run lên, liền thấy vị phong hoa vô song nam tử nhìn mấy người bọn họ chầm chậm đi tới, chỉ mặc một bộ áo dài trắng đơn giản, dung sắc lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước. Một khi hắn xuất hiện, không khí chung quanh phảng phất đều rét lạnh vài phần. Hoài Ngôn tiên tôn tu chính là vô tình.

“Sư tôn luận đạo đã bảy ngày, đệ tử cũng có bảy ngày chưa nhìn thấy sư tôn.” Bạch Mạch Liên ngoài miệng một khắc cũng không nhàn rỗi, nhìn chằm chằm Hoài Ngôn tiên tôn đi tới, lập tức làm nũng.

Tịch Thường Nguyệt nghĩ, có thể là nhờ vào cái tính tình hay nói ngọt này của hắn mới dẫn tới sư tôn đối với hắn sủng ái có thêm. Quả nhiên, ở trong mắt người ngoài từ trước đến nay thanh lãnh Hoài Ngôn tiên tôn cũng không bủn xỉn đáp lại tiểu đệ tử: “Bảy ngày nay có chú ý tu luyện tâm pháp không?”

“A……” Bạch Mạch Liên mặt mày đỏ lên, thè lưỡi không nói chuyện. Rõ ràng là lười biếng.

Thấy tiểu đệ tử như thế, đáy mắt Lục Cảnh Chi ẩn hiện ý cười, lại không có mở miệng trách móc nặng nề. Tiếp theo đem ánh mắt hơi đảo qua, rơi xuống Tịch Thường Nguyệt hôm nay thoạt nhìn phá lệ trầm mặc: “Tiểu Lục Nhi tu luyện tâm pháp như thế nào rồi?”

Thình lình bị điểm danh, Tịch Thường Nguyệt ngẩng đầu, dư quang thoáng nhìn Bạch Mạch Liên ánh mắt trông mong đang nhìn về phía cậu. Tịch Thường Nguyệt không khỏi nhớ lại cảnh tượng đời trước, Lục Cảnh Chi luận đạo kết thúc xong cũng triệu tập mấy cái sư huynh đệ bọn họ tiến đến. Lúc ấy Lục Cảnh Chi cũng hỏi loại đề tài tương tự. Mà cậu bởi vì ánh mắt này của tiểu sư đệ, lựa chọn nói dối.

Tịch Thường Nguyệt không thể cùng các sư huynh đệ xuống núi rèn luyện, một mình lưu lại Thiên Khải Tông tự nhiên không thiếu được tu luyện. Cậu đối với dược lý thật sự không có hứng thú, liền tính không trúng tuyển cũng lựa chọn dụng tâm ở lại tu luyện thêm lần nữa.

Khi Tịch Thường Nguyệt nghe được Lục Cảnh Chi hỏi đến chính mình, chỉ nói chính mình cũng trộm lười biếng nhưng có nhìn qua mấy phương thuốc, lại đưa tới Lục Cảnh Chi hỏi chuyện đan phương.

Hiện giờ cảnh vật đổi dời, Tịch Thường Nguyệt không nghĩ nhiều chuyện, liền bỏ qua ánh mắt Bạch Mạch Liên, đúng sự thật nói: “Có chút tinh tiến.”

Hoắc Nhiên âm thầm gật đầu. Tiểu Lục Nhi mấy ngày gần đây xác thật dụng công, cả ngày đều ở trong động phủ tu luyện.

Suy nghĩ về mọi chuyện trong quá khứ, cậu càng thêm kiên định với ý tưởng trong lòng mình.

Tô Dịch Triệt quét mắt nhìn bóng dáng Tịch Thường Nguyệt, thực mau thu hồi ánh mắt. Tịch Thường Nguyệt đối với chuyện này không có nửa phần phát hiện, liền tính có phát hiện cũng chỉ là cười cho qua chuyện mà thôi.

Lục Cảnh Chi tu là vô tình đạo cho nên tâm tính lạnh nhạt, Tô Dịch Triệt mới chân chính là người lạnh từ trong xương cốt, từ trong ra ngoài. Tịch Thường Nguyệt biết rõ điểm này. Mà ở bên kia, thu nhận được đáp án khẳng định của Tịch Thường Nguyệt, Bạch Mạch Liên yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn về phía lục sư huynh, trong lòng không biết vì sao lại có chút mất mát.

Hắn nhìn về phía lục sư huynh cũng chỉ là hành động theo bản năng, nhân lúc hai người trước sau bị sư tôn hỏi, lo lắng cho mình bị so sánh đi xuống, Bạch Mạch Liên không tiếp tục rối rắm.

Lục Cảnh Chi đối với chuyện này còn lộ ra một chút ý cười nhạt nhẽo, lạnh nhạt trên mặt nhất thời tan rã. Hắn nói: “Phải không, để vi sư nhìn xem.” Đây là muốn nhìn xem thực lực của Tịch Thường Nguyệt có giống như cậu nói như vậy không, có xác thật tinh tiến không. Tịch Thường Nguyệt thu liễm hai mắt, hàng mi dài đem khói mù nơi đáy mắt giấu đi, đem chút kháng cự kia giấu diếm thật tốt. Cậu không muốn bị Lục Cảnh Chi đυ.ng vào người. Trước kia có lẽ không rõ, nhưng hiện tại cậu rõ ràng Lục Cảnh Chi rốt cuộc là cái dạng người như thế nào. Tịch Thường Nguyệt không muốn tới gần hắn, rồi lại không thể không vươn tay ra. Lục Cảnh Chi thuận thế đưa ra hai ngón tay, dừng lại ở cổ tay trắng muốt Tịch Thường Nguyệt lộ ra bên ngoài, đưa vào một tia linh lực, ánh mắt từ lúc ban đầu đạm nhiên chuyển thành tán thưởng, “Tốt.”

Tịch Thường Nguyệt chờ hắn thu tay lại, đang định đem tay mình rút về, lại thấy cổ tay Lục Cảnh Chi hơi đổi, không chỉ không có thu tay về, ngược lại tới gần vài phần, đem tay áo cậu sửa sang lại một chút. “Nói vậy không bao lâu, liền có thể Trúc Cơ.” Lục Cảnh Chi ôn thanh nói.

Phàm tu sĩ sau khi thành công dẫn khí nhập thể liền có thể bắt đầu tu luyện. Tu vi phân chia thành: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần. Trong đó luyện khí phân chia thành chín tầng, các cấp khác chia làm bốn giai đoạn lớn: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn. Mỗi một giai đoạn muốn lướt qua đều giống như cách một đạo lạch trời.

Hiện giờ Tu chân giới linh khí thiếu thốn, tu sĩ tu luyện cũng thêm gian nan, có thể đột phá lại không được mấy người, càng về phía sau càng khó đột phá. Khắp Mặc Sơ đại lục ngàn năm qua chưa từng xuất hiện Hóa Thần đại năng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao bảy năm sau Tịch Thường Nguyệt khó khăn lắm mới tới Kim Đan hậu kỳ liền có tư cách tham gia tranh cử chức vụ trưởng lão Thiên Khải Tông.

Trước mắt, cậu mới gia nhập tông chưa đến một năm liền mau đến Trúc Cơ là do cậu xuất thân từ tu chân thế gia, từ nhỏ đã tu tập. Bất quá Tịch gia không tính là đại thế gia, cho nên Tịch Thường Nguyệt cũng không có tu tập các loại pháp thuật cao thâm. Tịch gia đã sớm nhìn ra Tịch Thường Nguyệt căn cốt kỳ giai, tính toán đem cậu đưa đến đại tông môn tu tập, cho nên vẫn luôn không có tu luyện tâm pháp, Tịch Thường Nguyệt sau khi tới Thiên Khải Tông mới tính là chân chính nhập đạo. Nhưng cứ việc như thế, thiên phú của Tịch Thường Nguyệt cũng xác thật xuất chúng.

Nghe cậu sắp Trúc Cơ, Hoắc Nhiên so với bản thân Tịch Thường Nguyệt còn muốn cao hứng hơn, “Thật vậy chăng? Tiểu Lục Nhi giỏi quá!”

Hoắc Nhiên cười nói: “Nếu Tiểu Lục Nhi sắp sửa đột phá, không bằng lần này xuống núi để cho hắn đi cùng con, sư tôn thấy thế nào?” Nói xong, Hoắc Nhiên nghiêng đầu nhìn xem Tịch Thường Nguyệt. Tịch Thường Nguyệt cứng người lại. Mặc dù có hồi ức đời trước, nhưng chuyện xuống núi lần này như thế nào cậu lại không biết, cậu chỉ biết đại sư huynh rời tông thật lâu. Đối với việc Hoắc Nhiên muốn đi làm cái gì Tịch Thường Nguyệt không hiếu kỳ, nhưng việc xuống núi lại làm cậu động tâm. Lục Cảnh Chi trầm ngâm, Tô Dịch Triệt nghe Hoắc Nhiên nói xong cũng nhìn về phía hắn, không khỏi nhướng mày. Bạch Mạch Liên muốn hỏi cái gì, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện. Chặp sau, chỉ thấy tầm mắt Lục Cảnh Chi xẹt qua người bốn sư huynh đệ: “Cũng tốt, bốn người sư huynh đệ các con ngày mai liền cùng nhau xuống núi đi.”

Nghe được chính mình cũng có thể cùng đi, Bạch Mạch Liên trong nháy mắt liền an phận, Hoắc Nhiên nhăn mày, Tô Dịch Triệt không nói gì. Trái tim Tịch Thường Nguyệt kinh hoàng nảy lên một cái. Xuống núi…… Rời khỏi Thiên Khải Tông.

***

Hoắc Nhiên muốn xuống núi, nguyên nhân là Bắc Hải có yêu vật quấy phá. Việc này các tông phái bên trong đều thu được tin tức, Lục Cảnh Chi tính toán phái Hoắc Nhiên đi hàng yêu. Tu vi hiện nay của Hoắc Nhiên đã là Kim Đan trung kỳ, ra bên ngoài cũng hiếm có địch nhân hắn không địch lại, cho nên Lục Cảnh Chi thực yên tâm đem việc này giao cho hắn. Sau thấy hắn muốn mang theo Tịch Thường Nguyệt, liền thuận thế cho Tô Dịch Triệt cùng Bạch Mạch Liên đi theo luôn.

Tịch Thường Nguyệt biết được Bắc Hải có yêu có chút kinh ngạc, lại cũng không nghĩ nhiều. Đời trước cậu đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, nghĩ đến chắc cũng không phải chuyện lớn gì, nếu không đã sớm nháo đến mọi người đều biết.

Hôm sau, sư huynh đệ bốn người ước hẹn hội hợp ở Tím Lăng phong. Tịch Thường Nguyệt mới vừa thu thập xong chuẩn bị bước ra động phủ, liền thấy Hoắc Nhiên xách theo hai cái tay nải lớn không biết đựng cái gì bên trong đang ở ngoài động phủ chờ cậu. Hoảng hốt, Tịch Thường Nguyệt như thấy được đại sư huynh trước đây. Đời trước đối phương cũng là như vậy, đối đãi với sư đệ luôn kiên nhẫn ôn hòa. Chuyện hắn xuất hiện ở trước cửa động phủ chờ đợi linh tinh cũng không có gì kỳ quái. Hoắc Nhiên người này, lúc thương thì muốn cậu sống thật tốt, lúc ghét thì muốn cậu chết thật thảm. Giờ phút này Hoắc Nhiên đang ở ngoài động phủ chờ cậu, hướng cậu cười cười.

Ký ức đời trước cùng hiện tại chồng lên nhau, Tịch Thường Nguyệt đột nhiên nhớ tới một lần cuối cùng đó, bộ dáng đại sư huynh đối với cậu xuống tay, ánh mắt hoàn toàn bất đồng, tràn ngập lạnh nhạt, chán ghét cùng khinh thường.

“Tiểu Lục Nhi, lại đây, giúp ta cầm một cái.” Cùng lúc đó, Hoắc Nhiên hướng Tịch Thường Nguyệt hô lớn một tiếng. Từ xa xa, hắn đưa lên tay trái cầm tay nải quơ quơ với cậu. Tịch Thường Nguyệt chờ một lúc rồi hướng về phía Hoắc Nhiên đi qua. Chờ người đến gần, Hoắc Nhiên cười đem tay nải hướng về Tịch Thường Nguyệt, thấy người tới gần hắn rồi dừng lại vẫn không đưa tay tiếp nhận tay nải trong tay hắn. Hoắc Nhiên: “Làm sao vậy? Sợ nặng quá? Không nặng.” Cầm tay nãi giơ giơ ước lượng, cùng Tịch Thường Nguyệt thuyết minh bên trong đều là chút trái cây cùng thức ăn, là Hoắc Nhiên chuyên môn vì cậu chuẩn bị. Gần đây Tiểu Lục Nhi không thích nói chuyện với mọi người, hắn liền nghĩ chuẩn bị vài thứ đưa cho cậu, cái còn lại là cho tiểu sư đệ, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Hoắc Nhiên sợ Tịch Thường Nguyệt không chịu nhận, liền muốn lừa cậu tiếp nhận trước, cuối cùng giải thích: “Nếu là ngại phiền toái, có thể để vào túi trữ vật của ngươi, ngươi liền giúp ta cầm một cái đi.”

Nhìn hắn khuyên can mãi, hình ảnh đại sư huynh uy phong lẫm liệt trong mắt những đệ tử khác thật khác xa. Tịch Thường Nguyệt nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu. Hoắc Nhiên lòng tràn đầy mong chờ Tịch Thường Nguyệt đưa tay ra nhận lấy, sau đó hắn sẽ nói cho Tịch Thường Nguyệt biết đây là hắn đưa cho cậu. Nhưng mà tiếp theo nháy mắt, Tịch Thường Nguyệt làm như ghét bỏ mà liếc nhìn tay nải trong tay hắn, một câu nói kinh người chui vào trong tai Hoắc Nhiên, “Ngươi không có tay?”

Nói xong, Tịch Thường Nguyệt không để ý tới phản ứng của Hoắc Nhiên, nhẹ nhàng lướt qua người hắn đi về hướng xuống núi. Hiện giờ, cậu một chút cũng không nghĩ có bất luận liên quan gì đến đối phương.

Tác giả có lời muốn nói: Xuống núi! Đi xem nơi phồn hoa ~