Chương 2

Tịch Thường Nguyệt vừa dứt lời, mặc kệ mọi người nghe thấy lời này có chút dại ra, lập tức hướng phía trước đi tới, bước đi càng lúc càng nhanh. Cậu hiện tại đối với người bên cạnh hết thảy đều thấy quen thuộc, cảm giác cực kỳ phức tạp. Nghĩ đến mặc cho bất kỳ ai trọng sinh qua một lần, gặp lại những người đã từng hại chính mình chắc hẳn đều sẽ như thế. Tịch Thường Nguyệt cảm thấy mới vừa rồi cậu không có động thủ cùng Bùi Thanh đã là tự chủ kinh người. Có lẽ, cũng có một chút duyên cớ trong quyển sách kia…… Tịch Thường Nguyệt đến nay vẫn còn chút hoảng hốt. Giống như cuộc sống của cậu chỉ là một hồi chê cười.

Cùng mọi người đi đến Hồng Tế phong, Tịch Thường Nguyệt thỉnh thoảng sẽ gặp các đệ tử khác với nhiều loại phục sức khác nhau, màu sắc hoặc đậm hoặc nhạt. Cậu tự nhận đối với các đệ tử của Thiên Khải Tông đều có chút ấn tượng. Nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi đến từ nhiều hướng khác nhau đi qua, Tịch Thường Nguyệt đứng ở bậc thang đá xanh hồi lâu bất động, thẳng đến khi vài sư đệ mở miệng nhắc nhở mới bước chân đi lên. Đệ tử của Hồng Tế phong lần này xuống núi rèn luyện đều tiến về quảng trường lớn ở chính điện, đem túi trữ vật đựng đồ lấy ra nhất nhất kiểm kê.

Nhiệm vụ rèn luyện lần này không đơn thuần chỉ là tiến vào dược cốc thu thập linh dược, còn cần đi đến mấy chỗ có yêu thú tụ tập chém gϊếŧ yêu thú, lấy yêu hạch.

Cho nên túi trữ vật của bọn họ đa phần đều là linh dược linh thảo cùng với yêu hạch yêu thú.

Khi Tịch Thường Nguyệt đến nơi, toàn bộ đồ vật đã được lấy ra, đệ tử tạp dịch ở Hồng Tế phong tụ tập tầng trong tầng ngoài vây quanh các thứ kia, chuẩn bị đem chúng chỉnh lý tốt, đưa vào Hàm Đan phong cùng các đỉnh khác.

Trên quảng trường tập trung rất nhiều người, lúc Tịch Thường Nguyệt xuất hiện vẫn chưa bị người phát hiện, chờ một lát sau liền có người nhìn ra cậu, “Tiểu Lục Nhi?”

Tiếng nói hơi trầm thấp từ phía trước phiêu đãng tới, rõ ràng truyền tiến trong tai Tịch Thường Nguyệt, làm cậu phản xạ có điều kiện mà muốn thối lui.

Kêu cậu không phải người khác.

“Đại sư huynh.” Đệ tử đi theo phía sau Tịch Thường Nguyệt dẫn đầu lên tiếng chào hỏi, mọi người đều nhìn đến thân ảnh cao lớn từ bên kia đang tiến về phía bọn họ.

Thiên Khải Tông thủ tọa Hoài Ngôn tiên tôn đại đệ tử, Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên chú ý thấy Tịch Thường Nguyệt liền từ trong đám người đi ra. Dáng người hắn cao lớn, ở trong đám đệ tử đồng môn cũng là hạc trong bầy gà, ngũ quan thoạt nhìn thập phần thâm thúy cứng rắn, hình dáng đường cong sắc bén, đem khí thế toàn thân tiến đến càng thêm nhϊếp người. Nơi hắn đi qua, các đệ tử sôi nổi nhường đường. Chỉ khi chăm chú nhìn Tịch Thường Nguyệt, mặt mày Hoắc Nhiên mới hơi nhu hòa đi vài phần, đi đến bên cạnh cậu nhỏ giọng dò hỏi: “Một mình ở lại Tím Lăng phong chính là nhàm chán đúng không?”

Cổ họng Tịch Thường Nguyệt cứng lại, có chút nói không ra lời.

Đây là đại sư huynh của cậu, từ lúc Tịch Thường Nguyệt được Hoài Ngôn tiên tôn thu nhận làm thân truyền đệ tử, về sau chính là do Hoắc Nhiên một tay đem theo cậu nhập môn. So với nhị sư huynh, Tịch Thường Nguyệt là kính trọng có thừa nhưng không thân cận, cậu đối với Hoắc Nhiên…… chính là muốn thân cận nhiều hơn một ít.

Chính là sự thay đổi thái độ của hắn mới khiến cho cậu không thể tin nổi. Trước đây hắn đối với cậu chính là ôn hòa đối đãi, sau Tịch Thường Nguyệt bị hắn tự tay đánh cho tàn phế, không dậy nổi lòng phản kháng, thậm chí ẩn ẩn có loại cảm giác —— một thân tu vi này của cậu là do hắn dạy dỗ nên, như vậy trả trở về cũng được. Nhưng Tịch Thường Nguyệt không nghĩ tới Hoắc Nhiên xuống tay với cậu tàn nhẫn như vậy, hắn muốn chính là mạng của cậu.

Đang nghĩ tới đây, Tịch Thường Nguyệt thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang tiến đến gần. Thiếu niên giống như từ trong tranh thuỷ mặc bước ra. Một khi hắn xuất hiện có thể làm cho vạn vật thất sắc, bên môi hắn có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, vẫn còn một chút tính cách trẻ con, sóng mắt lưu chuyển giống như một mảnh ánh sáng trong suốt, là một thiếu niên tốt đẹp. Đây chính là người được miêu tả trong sách, người được sư tôn Tịch Thường Nguyệt sủng ái, được các vị sư huynh phủng trong lòng bàn tay. Tiểu sư đệ của cậu, Bạch Mạch Liên.

“Lục sư huynh, ta đã về rồi.” Bạch Mạch Liên cao hứng chào hỏi, hai tròng mắt cong cong nhìn về phía Tịch Thường Nguyệt.

Suy nghĩ của Hoắc Nhiên nhất thời bị đánh gãy, quay đầu nhìn thấy Bạch Mạch Liên tiến lại, cũng cười một cái, tiếp theo liền tán dương: “Lần này tiểu sư đệ hoàn thành nhiệm vụ thực không tồi.”

Bạch Mạch Liên hé môi cười, má lúm đồng tiền dần dần gia tăng, “Nào có, còn phải nhờ đại sư huynh cùng nhị sư huynh ít nhiều giúp đỡ ta……”

Hai người không coi ai ra gì mà đứng trò chuyện rất vui vẻ. Tịch Thường Nguyệt chỉ cảm thấy l*иg ngực buồn nôn, dạ dày cuồn cuộn đến khó chịu. Cậu là bị che mắt mới không nhìn rõ sự thật. Đại sư huynh không chỉ đối xử tốt với mình cậu, đối xử với tiểu sư đệ cũng thế, cậu như thế nào lại cho rằng đại sư huynh đối đãi với cậu là đặc thù. Tịch Thường Nguyệt muốn phun ra.

Một âm thanh bên người vang lên, Tịch Thường Nguyệt quay đầu liền thấy hai mắt Bùi Thanh nhìn chằm chằm Bạch Mạch Liên, dẫn đầu nói: “Ngươi chính là Mạch Liên Nhi? Ta thường nghe A Nguyệt nhắc đến ngươi.”

Bạch Mạch Liên cong mắt tiến lên chào hỏi hắn, một đôi con ngươi sáng lấp lánh, “Phải không? Lục sư huynh thường xuyên nhắc tới ta?”

Trước đây, mỗi lần Bùi Thanh đi tới Thiên Khải Tông đều luôn đúng lúc Bạch Mạch Liên ở Tím Lăng phong, cho nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương. Bùi Thanh từng nghe Tịch Thường Nguyệt đề cập qua Bạch Mạch Liên mấy lần, đã sớm muốn gặp hắn.

Mắt thấy hai người muốn bắt đầu trò chuyện, Hoắc Nhiên liền mở miệng, “Được rồi, chúng ta nhanh đi qua thu thập thảo dược.” Bạch Mạch Liên nghe vậy liên tục gật đầu, “Đúng vậy, bên kia chỉ có một mình nhị sư huynh, chúng ta chạy nhanh qua hỗ trợ.”

Đứng vây xem toàn bộ quá trình, Tịch Thường Nguyệt quét mắt nhìn nơi đó, các đệ tử tạp dịch đang tầng tầng lớp lớp sửa sang lại linh dược linh thảo, tập trung chú ý đem từng gốc, từng gốc cây cắm vào linh nhưỡng e sợ rễ cây bị hư tổn, rồi quay lại nhìn Bạch Mạch Liên. Hoá ra những người nọ đều không phải là người a.

Tịch Thường Nguyệt đột nhiên không muốn mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn là người của Tím Lăng phong, cũng theo mọi người đi qua.

***

Bùi Thanh tựa hồ cùng Bạch Mạch Liên cực kỳ hợp ý, hai người trò chuyện một hồi liền cùng nhau bước tới phía trước. Hoắc Nhiên nhìn hai người cười cười, bước tới bên cạnh Tịch Thường Nguyệt đang sửa sang lại linh dược. Nhìn thấy cậu chuẩn bị cầm lấy một gốc cây màu sắc đỏ thẫm lập tức ngăn cản, “Tiểu Lục Nhi, cẩn thận với linh dược này, đưa lại cho ta.” Tịch Thường Nguyệt nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Hoắc Nhiên tiếp tục nói, “Cây đó có độc.” Linh dược có rất nhiều loại có độc, cần cẩn thận khi đυ.ng vào. Tịch Thường Nguyệt đối với dược lý tuy không có nhiều hiểu biết, nhưng cũng biết được chút ít da lông, không đến mức là cái dược manh, nghe được lời Hoắc Nhiên nói theo bản năng đáp lại, “Có thể độc được cả ngươi?”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Hoắc Nhiên liền cứng lại.

Lông mi Tịch Thường Nguyệt trên dưới quét nhẹ, cũng không biết nói gì thêm. Cậu giống như không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra. Tịch Thường Nguyệt ánh mắt dạo qua một vòng, cảm thấy sau khi nói xong trong lòng đột nhiên thoải mái một chút. Đúng vào lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, cơ hồ nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Tịch Thường Nguyệt quay đầu nhìn lại. Phía sau không biết từ khi nào có người đang đứng.

Hoắc Nhiên cũng chú ý tới người mới tới. Có lẽ do mới bị nhìn thấy chê cười, thần sắc hắn liền thay đổi. Nhìn về phía người mới tới, hắn không đem khuôn mặt ôn hòa mình hay đối mặt với Tịch Thường Nguyệt triển lộ ra, khôi phục lại tư thái uy nghiêm của đại sư huynh khi đối diện với các đệ tử khác: “Ngươi xử lý bên kia tốt chưa?”

Cư nhiên đối phương cũng chưa đáp lại hắn.

Đập vào mắt Tịch Thường Nguyệt là một khuôn mặt thanh nhã, tự phụ tuấn mỹ. Người nọ cũng nhìn về phía cậu. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Mắt hắn lộ ra vẻ đạm mạc, cực kỳ tương xứng với khí chất thanh quý của bản thân.

Nhìn người đến là hắn, Tịch Thường Nguyệt bỗng nhiên có chút không xác định được tiếng cười mới vừa rồi đến tột cùng là do hắn phát ra, hay là ảo giác của chính mình.

Hoắc Nhiên đột nhiên lần thứ hai mở miệng, thanh âm càng trầm, “Khiêm Trạch.”

Khiêm Trạch, Tô Dịch Triệt - nhị đệ tử của Hoài Ngôn tiên tôn.

Biết tính nết của đối phương là cái dạng gì, Hoắc Nhiên giọng nói không chút khách khí, “Trở về làm việc đi.”

Tô Dịch Triệt liếc nhìn một cái, tựa như đáp ứng. Chỉ là khi hắn xoay người định rời đi, Tịch Thường Nguyệt nghe thấy từ phía sau truyền đến giọng nói: “Tiểu Lục Nhi, sao không chào hỏi ta?”

Ngày xưa, Tịch Thường Nguyệt ở Tím Lăng phong, thậm chí ở toàn bộ Thiên Khải Tông là người rất thủ lễ, nhìn thấy các vị sư huynh đều là cung kính chào hỏi, sao hôm nay lại như vậy, nhìn thấy người cũng không rên lên một tiếng.

Tịch Thường Nguyệt nghe thấy Tô Dịch Triệt hỏi, tiếng cười lạnh trong miệng suýt nữa phát ra ngoài. Tô Dịch Triệt cũng đã sớm bước ra vài bước, giống như lời mới vừa nói ra chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Hoắc Nhiên xua tay, giống như bất mãn với việc Tô Dịch Triệt hờ hững, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Nhi không cần để ý đến hắn.” Ba chữ ‘Tiểu Lục Nhi’ vẫn là ngữ điệu ôn hòa.

Tịch Thường Nguyệt không để ý đến hắn, trái lại gọi Tô Dịch Triệt một tiếng “Nhị sư huynh.”

Bóng dáng mặc sắc phục xanh đen liền dừng bước. Áo gấm hoa mỹ, vạt áo, cổ tay áo vẽ thanh trúc, lấy tơ bạc làm màu chính, lúc di chuyển đều có quang hoa lưu chuyển. Theo động tác dừng lại của hắn, vạt áo hơi hơi đong đưa, có ánh bạc xẹt qua. Tô Dịch Triệt xoay người lại nhìn cậu. Tịch Thường Nguyệt hơi hơi câu lên khóe miệng, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được bên môi cậu nhếch lên một chút. Tiếp theo, cậu dùng giọng nói không cao không thấp nhắc nhở hắn một câu, “Đai lưng của ngươi bị lệch.”

Mọi người ở đây đều là người tu hành, tuy tu vi có cao có thấp nhưng những lời này của Tịch Thường Nguyệt đều có thể nghe được rõ ràng. Giây tiếp theo, mọi người đang bận rộn không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn về phía phương hướng nào đó. Tô Dịch Triệt cúi đầu nhìn đai lưng bạch ngọc hơi hơi lệch. Một câu ‘Đa tạ Tiểu Lục Nhi nhắc nhở’ còn chưa nói xong, giọng nói Tịch Thường Nguyệt tiếp tục truyền đến: “Có chút xấu.”

……

Không biết là lan truyền ra bên ngoài như thế nào, đệ tử Thiên Khải Tông sau khi xuống núi rèn luyện trở về tông môn liền truyền lưu ra Hoài Ngôn tiên tôn dưới tòa lục đệ tử, cũng chính là người mà nội môn và ngoại môn đệ tử thường xuyên lui tới quen thuộc nhất lục sư huynh cùng với nhị sư huynh nổi lên tranh chấp.

Có người tò mò hỏi thăm nhưng những đệ tử biết được nội tình việc này đều giữ miệng kín như bưng.

Như thế, việc này càng truyền càng tam sao thất bản, cuối cùng diễn biến thành —— “Nghe nói gì chưa, lục sư huynh cùng nhị sư huynh đánh nhau rồi!”

Tịch Thường Nguyệt biết được tin tức này vẫn là từ miệng Bùi Thanh. Hoài Ngôn tiên tôn cùng Đỉnh Ngọc Tiên Tôn luận đạo chưa kết thúc, hắn cũng có thể tiếp tục lưu lại Thiên Khải Tông.

“Ha ha ha, ngươi ngày ấy rốt cuộc làm gì hắn?”

Hai người có đánh nhau hay không hắn có biết đến, nhưng lúc ấy Bùi Thanh chỉ lo cùng Bạch Mạch Liên nói chuyện phiếm, thế nên đối với việc ngày đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết.

Tịch Thường Nguyệt không muốn cùng hắn nhiều lời. Ngày đó cậu bất quá là trước mặt mọi người nhắc nhở Tô Dịch Triệt một câu, xong việc như thế nào không ở trong phạm vi cậu suy xét. Nhưng Bùi Thanh như thế nào sẽ bỏ qua cậu, còn ở một bên lải nhải, “A Nguyệt ngươi mau nói, mau nói a.”

Tịch Thường Nguyệt bị hắn phiền đến đau đầu, “Ngươi khi nào thì bị ruồi bọ tinh bám vào người?”

Cậu mới vừa đem lời nói ra, bên ngoài liền truyền đến tiếng Hoắc Nhiên: “Tiểu Lục Nhi, sư tôn vừa mới luận đạo kết thúc, gọi mấy huynh đệ chúng ta qua đi.”