Chương 8

Ta thầm hụt hẫng, ước lượng thời gian cũng đã gần đến, nhờ người đưa cho Tôn Di An một lời nhắn:

[Cẩn thận người bên cạnh.]

Tôn Di An đã quen với cuộc sống giàu sang phú quý, làm sao có thể chịu nổi cuộc sống nghèo khổ khó khăn cứu trợ thiên tai như vậy?

Trong lòng nàng vốn là đè nặng một luồn oán khí, hiện giờ nàng bắt được Tạ Sở Tử và A Nguyệt dan díu ở trên giường, cục khí ngột ngạt này giống như đã tìm thấy cửa thoát, sao nàng còn có thể quan tâm đến phong thái tiểu thư khuê các?

Tôn Di An kéo A Nguyệt ra khỏi lòng ngực Tạ Sở Tử, đánh hai bạt tai thật mạnh.

Nghe nói lúc đó Tạ Sở Tử áo quần không chỉnh tề, nhưng vẫn muốn ôm A Nguyệt bảo vệ trong ngực.

Tôn Di An tính tình nhỏ nhen, tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Vừa tỉnh dậy liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc lóc đòi về kinh thành cầu xin bệ hạ làm chủ.

Tôn Di An tính tình thẳng thắn, đem chuyện thái tử trong lúc cứu tế còn không quên tư dâʍ ɖu͙© náo loạn đến ồn ào huyên náo, không màng đến hậu quả.

Bệ hạ nghe xong, mặt rồng giận dữ, lập tức ra lệnh cho thái tử thu dọn đồ đạc cút trở về kinh thành.

Lúc Tôn Di An trở về kinh thành, hai mắt khóc đến sưng đỏ, Tôn Thái Phó từ trước đến nay cưng chiều nữ nhi, chỉ có thể khẽ thở dài.

A Nguyệt không còn được khỏe như trước, toàn thân không được một khối thịt lành lặn, tất cả đều là vết kim châm rậm rạp do Tôn Di An đâm.

Dù Tôn Di An được cưng chiều từ bé, nhưng cách tra tấn người lại nhiều nhất.

Trên khuôn mặt non tơ như hoa như ngọc của A Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện vài vết máu dữ tợn.

Ta buông chén trà xanh biếc trong tay, thản nhiên nhìn về phía Tạ Dực Bạch:

"Phu quân, giờ đến lượt ngươi ra tay rồi."

Thái tử là kẻ không biết cố gắng, khoảnh khắc hoàng thượng nổi giận, Tạ Dực Bạch chỉnh lại vạt áo, tuyên bố:

"Trong vòng nửa tháng, nhất định sẽ dập tắt dịch bệnh!"

Hoàng thượng như thể mới ý thức được, ông ta còn một vị tam hoàng tử không được sủng ái.

Dù trong lòng hoàng đế có nhiều bất mãn, lại cũng chỉ có thể liều một phen, giao toàn quyền cho Tạ Dực Bạch, cứu vãn danh tiếng hoàng thất.

Lúc ta và Tạ Dực Bạch lên đường, mang theo phương thuốc do tẩu tẩu bào chế.

Chưa đầy nửa tháng, tình hình bệnh dịch ở phương Nam đã được dập tắt.

Tạ Dực Bạch nắm tay tam hoàng phi cùng ăn cùng ở với dân chúng, thanh danh cứu tế dân chạy nạn truyền xa.

Tiếng tăm của tam hoàng tử trong dân gian ngày càng nóng lên.