Chương 7

Thật đáng ghê tởm!

Ta và Tạ Sở Tử cãi nhau một trận lớn, áy náy nhìn về phía tẩu tẩu vừa mới khỏi bệnh.

Sắc mặt tẩu tẩu tái nhợt, thân hình gầy yếu, đôi mắt dịu dàng như cũ, mỉm cười lắc đầu:

"Miễn là dân chúng bình an là được, cần gì danh tiếng hão huyền?"

Tẩu tẩu ngăn chặn ôn dịch lan tràn, cứu sống vô số sinh linh, không nên không có tôn nghiêm mà chết thảm dưới tay Tạ Sở Tử!

Lần này, đã không có tẩu tẩu giúp đỡ, Tạ Sở Tử, ngươi sẽ phải đối phó với thảm họa này như thế nào?

Tạ Sở Tử thân là thái tử, được hoàng thượng giao phó trọng trách.

Hắn xuống phía nam đến vùng dịch bệnh, mang theo cả thái tử phi vừa mới thành hôn - Tôn Di An.

Trong số nha hoàn mà Tôn Di An mang theo có một khuôn mặt quen thuộc.

Khóe miệng ta khẽ cong, xem ra sẽ có một màn kịch hay đây.

Tôn Di An này xinh đẹp nhưng tính cách ghen tuông, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sợ là sẽ nháo đến Tạ Sở Tử gà chó không yên.

"Đang nhìn gì vậy?" Tạ Dực Bạch xoay mặt ta lại, giọng điệu lãnh đạm, "Còn đang nghĩ về Tạ Sở Tử sao?"

Ta im lặng, không trả lời.

Tạ Dực Bạch có bệnh, phải xem hắn đang nghĩ gì trong đầu rồi mới nói tiếp.

Ánh mắt Tạ Dực Bạch dần dần trở nên lạnh lẽo, hơi hơi cúi người, nhẹ nhàng cọ vào cổ ta:

"Vậy ta tìm cơ hội gϊếŧ hắn được không?"

Ta nắm lấy cánh tay của hắn đang ngày càng siết chặt, trầm giọng nói: "Tạm thời cứ chờ đã, không thể để hắn chết dễ dàng như vậy."

Tạ Dực Bạch vị hoàng tử không được sủng ái này cũng không phải dạng vừa đâu, lăn lê bò lết ở trong hoàng cung bao nhiêu năm, sớm đã ngầm nuôi dưỡng được thế lực riêng.

Kiếp trước, có Ôn gia trợ lực, Tạ Sở Tử tự cho là chính mình đã ngồi ổn trên ngôi vị hoàng đệ.

Thực tế Tạ Dực Bạch giả chết thoát thân, trở về thảo nguyên lãnh đạo một đám binh lính quay lại.

Tạ Sở Tử, kiếp trước kiếp này ngươi đều giống nhau, đều là một kẻ nhếch nhác.

Thời tiết đầu xuân mang theo mùi tuyết tan, chim hoàng oanh mang theo tin tức mới.

Tẩu tẩu cũng giống như kiếp trước, tự mình dựng một căn nhà ở vùng ngoại ô.

Ngày đêm vùi đầu vào sách, lật giở sách y học cổ, chỉ để tìm kiếm ra phương thuốc cứu thế gian.

Trên mặt mẫu thân ta tràn đầy đau lòng, hôm nay bà nhìn thấy tẩu tẩu từ xa lại nôn ra một ngụm máu đen.

Âm thanh ho khan tinh tế yếu đuối không dứt bên tai.