Chương 2

Trước mắt không còn máu, đầu óc ta có chút choáng váng.

Lại lần nữa mở mắt, đỉnh đầu là màn lụa đỏ quen thuộc.

Giọng nói Tiểu Hạnh Nhi trong trẻo vui sướиɠ: "Tiểu thư! Người tỉnh rồi?"

Ký ức của ta dần dần trở lại, ta quay trở lại năm 16 tuổi?

Hôm qua ta ở yến thượng mừng công của đại ca vô tình bị rơi xuống nước.

Mọi người đều nói là thái tử Tạ Sở Tử đã cứu ta lên.

Cũng chính bởi vì ân cứu mạng này, phụ mẫu liền cho rằng Tạ Sở Tử là người phù hợp nhất.

Trong lòng ta hơi trầm xuống, sống lại một đời, ta tuyệt nhiên không thể giẫm lên vết xe đổ.

Năm nay, các công tử thế gia tiến đến cầu hôn đích nữ phủ thừa tướng, đạp cửa không ngừng.

Mà ta lại vì muốn tránh Tạ Dực Bạch, vội vàng định hôn sự với thái tử.

Thật là ngu ngốc!

Một tiếng đẩy cửa phá vỡ dòng suy nghĩ của ta. Tẩu tẩu nhìn ta chăm chú, ánh mắt chứa chan quan tâm không thể phai nhòa.

Hốc mắt ta ửng đỏ, tẩu tẩu ta vẫn còn sống khỏe mạnh.

Giọng nói tẩu tẩu nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào trán ta:

"Biết sợ rồi sao? Lần sau còn dám bơi một mình nữa không?"

Nước mắt ta không tự chủ được mà chảy xuống má, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Tẩu tẩu dạy bảo đúng."

Tẩu tẩu không ngờ ta lại có phản ứng lớn như vậy, tay chân luống cuống lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

Ta soi gương trang điểm một chút rồi vào cung.

Lúc mọi người đều cho rằng ta tiến cung để tạ ơn ân cứu mạng của Thái tử, ta xoay người bước vào cung điện Tam hoàng tử.

Trong cung Hoà Hiên, thời tiết đầu xuân nhưng cỏ cây lại có vẻ úa tàn.

Mẹ ruột của Tam hoàng tử là công chúa của quốc gia thua trận Tây Vực, Hoàng hậu lại rất ghét người Tây Vực.

Ngày Tạ Dực Bạch chào đời, công chúa khó sinh mà chết, Hoàng hậu liền đi khắp nơi tuyên truyền Tam hoàng tử là tai họa.

Là một tai họa nuốt chửng sinh mệnh của mẹ đẻ chính mình.

Tạ Dực Bạch bề ngoài tuy là Tam hoàng tử, trên thực tế cuộc sống ở trong cung còn không bằng cung nữ thái giám thấp kém nhất.

Lúc ta tìm được Tam hoàng tử, trên mặt hắn nổi lên một mảng đỏ bất thường, hô hấp dồn dập.

Ta tiến lên xem xét nhiệt độ cơ thể hắn, nóng quá mức rồi.

Ta bảo Tiểu Hạnh Nhi đi đến chỗ Thái y bắt vài thang thuốc trị cảm lạnh, đun nhỏ lửa, mùi thuốc bắc lan tỏa khắp nơi.

Lúc ta đang muốn đỡ Tạ Dực Bạch ngồi dậy uống thuốc, đôi tay nóng bỏng của hắn đột nhiên nắm chặt ta, hơi thở nóng rực, lẩm bẩm:

“Như Ngữ... Như Ngữ..."