Chương 3

Nhiệt độ cơ thể ta thấp, bàn tay nhẹ nhàng dán lên cái trán hắn:

"Ừ, là ta."

Thuốc đắng, Tạ Dực Bạch nhăn mặt nuốt vội vàng.

Ta mở ra hũ mật, lấy ra một viên mứt hoa quả, đặt vào đôi môi mỏng đẹp của hắn: "Mở miệng."

Duyên phận của ta và Tạ Dực Bạch cũng là bắt đầu từ viên mứt hoa quả tròn trịa này.

Năm ấy ta 7 tuổi, lần đầu tiên nhập cung, là lúc bướng bỉnh nhất.

Trong đại sảnh ăn uống linh đình, ta không chịu ngồi yên, chuồn êm ra ngoài.

Xoay người đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé trong góc vườn thượng uyển.

Ta kéo nhẹ tà áo dài phức tạp, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Muốn ăn mứt hoa quả không?"

Tạ Dực Bạch nhướng mắt, ánh mắt không hề gợn sóng mà liếc nhìn ta.

Tạ Dực Bạch có dòng máu người Hồ, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu hun hút, đặc biệt là tròng mắt màu lục đậm, như là muốn hút người ta vào bên trong.

Ta vô tư cười với hắn, thế gian này sao lại có người đẹp như vậy nhỉ?

Ta ở trong hoàng cung chăm sóc Tạ Dực Bạch suốt buổi trưa, cuối cùng thì cũng có người không thể ngồi yên.

Tạ Sở Tử đợi ở Đông Cung nửa ngày, cũng không thấy ta tới cửa nói lời tạ ơn.

Ngược lại nghe nói ta tỉnh lại liền lập tức vào Hoà Viên Điện.

Lúc hắn vội vàng xông tới, ta đang ngồi bên giường của Tạ Dực Bạch, nhàn nhã lật sách cổ.

Ta nhấp một ngụm trà, giọng nói dịu dàng: "Thái tử điện hạ, có việc gì sao?"

Tạ Sở Tử cau mày thật sâu: "Như Ngữ vì sao không đến gặp ta?"

Vẻ mặt ta thản nhiên trả lời: "Ôn gia từ trước đến nay luôn coi trọng phép tắc, Như Ngữ tự nhiên phải đến thăm ân nhân cứu mạng của mình trước."

Ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, tiếng nói ngạc nhiên của cha ta vang lên: " n nhân cứu mạng?"

Ta nhìn cảnh tượng trước mắt mà bật cười, lúc trước Tạ Sở Tử cũng triệu tập cha mẹ ta, lấy cớ cứu mạng để gây áp lực cho ta, cầu hôn trước mặt mọi người.

Bây giờ ta phải quấy đυ.c mọi chuyện.

Đêm quá khuya, ở trong nước, ai có thể nhìn rõ ai chứ?

Chỉ cần ta một mực khẳng định là Tạ Dực Bạch cứu ta lên bờ, Tạ Sở Tử chẳng qua là nhận ơn của người khác, ai lại sẽ đi sâu vào điều tra chứ?

Sắc mặt Tạ Sở Tử một xanh một trắng: "Như Ngữ, ngươi đây là có ý gì?"

Ta buông chén trà trong tay: “Ân nhân cứu mạng thực sự của ta là Tam hoàng tử."

“Đêm đó trời tối quá, nhưng ta dựa vào bản năng, trong lúc vô tình nắm lấy trang sức bên hông của người cứu ta."

Ta mở lòng bàn tay ra, lộ ra một chiếc túi nhỏ thêu hình đại bàng mênh mông.