Chương 8: Cô nhi

Chuyện thứ hai mà ta phải làm tương đối phức tạp.

Đầu tiên ta phải giải thích một chút, Ngọc Thành tuy rằng là con cháu dòng chính của Thiên Trì Ngọc gia, nhưng địa vị của hắn trong gia tộc rất xấu hổ.

Ta cũng đã từng nghĩ tới, theo lý thuyết Ngọc Thành cũng là người tài tuấn được ông trời chiếu cố, gia thế xuất chúng, tính cách cũng rất tốt, lớn lên lại đẹp trai, vì sao trong tu chân giới lại ít tin tức về hắn như vậy?

Đáng ra không nên như vậy mới đúng chứ?

Mãi đến sau này ta mới biết, cha mẹ Ngọc Thành đã mất lúc hắn còn nhỏ.

Cha của Ngọc Thành ban đầu là gia chủ của Ngọc gia, không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí này, sau khi phu thê hai người ngã xuống, bá phụ của Ngọc Thành đã trải qua một loạt tranh đấu gay gắt, cuối cùng ngồi trên ghế gia chủ, Ngọc Thành liền trở thành cô nhi không ai thương.

Trở thành cô nhi còn chưa nói, quan trọng là hắn còn giữ vị trí đại công tử dòng chính.

Theo thường lệ, vị trí gia chủ sẽ được truyền cho đại công tử dòng chính, huống chi cha của Ngọc Thành rất được lòng người, ở trong mắt nhiều người, Ngọc Thành chính là gia chủ đời kế tiếp.

Có thể nói, chỉ cần Ngọc Thành còn sống, hắn chính là phiền phức cần phải loại bỏ trong mắt bá phụ.

Nhưng bá phụ của hắn lại không thể xử lý Ngọc Thành dễ dàng như vậy, từ nhỏ đứa cháu trai này đã rất có tiếng tăm, nếu xử lý gây ra động tĩnh lớn sẽ bị người ngoài nghi ngờ, thậm chí bị nắm làm nhược điểm—— nếu như vậy sẽ thật sự gây bất lợi cho thanh danh của bá phụ.

Vì thế bá phụ chỉ có thể ngày qua ngày chèn ép Ngọc Thành, che giấu tin tức của hắn, cắt giảm tài nguyên, để hắn dần dần thoát khỏi tầm mắt của người đời.

Đương nhiên, ý định của vị Ngọc gia gia chủ này chắc chắn không phải chỉ là để ém nhẹm danh tiếng của đứa cháu này.

Ta nói rồi, chỉ cần Ngọc Thành còn sống, thì đó chính là phiền phức lớn đối với người bá phụ kia của hắn.

Thứ mà bá phụ của hắn muốn, chính là mạng của Ngọc Thành.

Chỉ tiếc rằng đời trước ta là một người ngu ngốc, không thể sớm thấy rõ được sự việc.

Nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa.

Đời trước ta vô cùng chán ghét Nguyên Phong Tuyết.

Ai bảo người này là hôn phu của Ngọc Thành cơ chứ.

Thứ hắn có chính là vị trí ta hâm mộ đến đỏ mắt, nhưng không thể nào có được.

Ta đã nói với Ngọc Thành nỗi canh cánh ở trong lòng này, hắn bật cười: “Khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi có suy nghĩ như vậy.”

Ta không phục: “Thì làm sao chứ.”

Trong lòng thầm trộm nói thêm một câu: Vì ngươi là người tốt đến vậy mà.…

Nói không thể quên được quá khứ thật ra chính là vì ta không quản được đầu óc của mình.

…… Tóm lại, đời trước ta còn từng khờ dại cho rằng, Ngọc Thành vất vả như vậy, tất cả đều là vì Nguyên Phong Tuyết đem đến.

Nhưng mà sống lại một đời, ta không sẽ bao giờ để bản thân mờ mịt như vậy.

Tuy rằng ta vẫn như cũ không thật sự thích vị công tử Nguyên thị này, bởi vì hắn vẫn chiếm vị trí hôn phu của Ngọc Thành làm ta đỏ mắt đó.

Nhưng đời này ta không thể lại tùy hứng như vậy.

Đúng vậy, chuyện thứ hai ta phải làm, chính là đi gặp Nguyên Phong Tuyết.

Dựa theo ký ức của đời trước, ta mơ hồ nhớ rõ, đoạn thời gian này Nguyên thị từng tổ chức một yến hội long trọng.

Để ăn mừng thiếu chủ nhà bọn họ-Nguyên Phong Tuyết thăng cấp đến kỳ Nguyên Anh.

Quả thật, hai mươi tuổi đến Nguyên Anh, số người có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ta nhìn lại chính mình, còn có ba tháng nữa thôi là ta sẽ mười chín tuổi rồi.

Cũng gọi là miễn cưỡng tới hậu kỳ Trúc Cơ.……

Không được cười, ta ở trong nhóm bạn ăn chơi trác táng có thể xem là tốt lắm rồi!

Khụ khụ, trở lại chuyện chính.

Thành thật mà nói, ta đúng là không biết làm sao mới có thể nhìn thấy Nguyên Phong Tuyết.

Yến hội của Nguyên thị chỉ mời một ít nhân vật lợi hại ở Tu chân giới, ta tất nhiên là không vào được.

Rốt cuộc thì hắn là nhật nguyệt trên trời, mà ta chỉ là cỏ đuôi chó trên mặt đất.

…… Không đúng, tốt xấu gì ta cũng là một cọng cỏ đuôi chó xinh đẹp, là cỏ đuôi chó có giá trị.

Nói tóm lại, đời trước của ta thẳng cho đến khi chết cũng chưa từng thấy Nguyên Phong Tuyết, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta chính là Ngọc Thành.

Nhưng bởi vì ta chính là người có lòng dạ hẹp hòi, nên Ngọc Thành cũng chưa bao giờ nói về hắn quá nhiều với ta.

Bây giờ ta cảm thấy rất hối hận.

Ta còn không biết người này là lừa hay là ngựa nữa, làm sao mới có thể triển khai kế hoạch tiếp theo đây.

Trong lòng liền tràn ngập phiền toái.

Mỗi lần phiền ta đều muốn Ngọc Thành.

…… Khoan đã.

Hình như ta đã nghĩ ra một ý kiến hay.