Chương 7: Trọng sinh để bảo vệ hắn

“Đau……”

Đây là suy nghĩ đầu tiên của ta sau khi tỉnh lại khỏi cơn say rượu.

Ngủ một giấc dậy, ta có cảm giác toàn thân như bị xe ngựa nghiền qua, kinh mạch cũng đau nhức, thật sự là không thoải mái.

Ta ngủ đến mơ hồ, theo bản năng cho rằng đây là nhà mình, đang muốn gọi tỳ nữ vào giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, đang định nói lại phát hiện giọng mình khàn đến đáng sợ.

Ta bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh niên cực kỳ sáng sủa đang ngủ bên cạnh.

Cũng may váy lụa vẫn không bị cởi ra, đang lỏng lẻo treo ở trên người.

Nhưng nó cũng không chứng minh được cái gì??

Mặt ta trở nên tái mét.

Tối hôm qua…… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tưởng tượng việc mình có khả năng đã bị người ta chiếm tiện nghi, ta liền tức giận, hùng hổ muốn đá người bên cạnh tỉnh lại.

Nhưng chân mới vừa vươn ra được một nửa, ta liền khựng lại, Ngọc Thành công tử này tuy có ít tiếng tăm, nhưng cũng là người tài tuấn, tu vi chắc chắn sẽ cao hơn ta nhiều, nếu lỡ đá khiến hắn trở nên tức giận thì phải làm sao?

Huống chi còn là ta trêu chọc hắn trước.

Vì thế ta chỉ có thể kiềm nén cơn tức giận, nhẹ tay nhẹ chân kéo váy tới eo, mang vớ vào, tính vòng qua người hắn, xoay người xuống giường để chạy trốn.

Ta vừa chuyển động, lúc này mới phát hiện giữa hai chân dính dịch thể nhớp nháp, khuôn mặt càng trở nên tái hơn nữa.

Vào lúc nội tâm ta đang bùng nổ, làm thế nào cũng không mặc được váy lụa, thì một đôi tay duỗi tới từ sau lưng giúp ta sửa váy.

Một mùi hương cam phật thủ dễ ngửi xộc lên, không biết vì sao mà cơ thể ta lập tức nghiêng qua một bên.

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên ——

“Ngay cả đai lưng cũng không buộc lại sao?”

Ta cứng đờ người quay đầu lại.

Khuôn mặt anh tuấn của Ngọc Thành gần ngay trước mắt, hận không thể dán lên trên mặt ta.

“Ngươi làm sao……”

“làm sao lại tỉnh” mấy chữ còn chưa nói xong, giây tiếp theo, Ngọc Thành liền lấy ra một thứ đưa đến trước mặt ta.

“Tiểu công tử có biết ——”

“Đồ vật này là của ai không?”

Hồi ức dừng lại ở đây.

Đây là lần đầu ta và hắn gặp nhau.

Còn diễn biến tiếp theo, ta không muốn nhắc tới, nó sẽ làm ta khó chịu.

Về bản chất ta là một tên ăn chơi trác táng, những việc làm ta không vui ta đều không muốn nghĩ nhiều.

Hoặc là vì không dám nghĩ nhiều.

Hiện giờ ta đã trọng sinh trở lại, những việc có chút sai sót cũng nên sửa lại thôi.

Cảm giác được trọng sinh không tồi.

Ta ra khỏi cửa dạo một vòng, hỏi mấy tiểu tỳ nữ cụ thể thời gian hiện tại.

Vừa vặn là một ngày trước khi ta và hắn gặp nhau.

Ta không khỏi chắp tay trước ngực, cảm tạ ông trời .

Lại nói tiếp, có khả năng thật là do ông trời nghe được tâm nguyện trước khi chết của ta, nên mới cho ta cơ hội làm lại.

Trước mắt xem ra đã tới hai sự kiện mấu chốt có thể thay đổi quỹ đạo đời trước của ta.

Chuyện thứ nhất chính là ta sẽ truyền tin cho lũ bạn xấu, nói rằng bản thân cảm thấy không khỏe nên ngày mai không thể tụ họp được.

Suy nghĩ của ta rất đơn giản, nếu ta không gặp Ngọc Thành thì tất cả những thứ kia sẽ đều thay đổi.

Đời trước ta đã từng hỏi hắn vì sao lại đi tranh giành hoa khôi. Ngọc Thành là người rất đoan chính, sao lại làm việc không đứng đắn như vậy.

Hắn cười cười: “Ngày đó là ta đi thay cho một người bạn.”

“Cô nương kia là người bạn ta quen khi đi du ngoạn bên ngoài, từng cứu hắn một mạng, hắn hứa hẹn sau khi trở lại sẽ báo đáp ân tình. Thế nhưng lúc hắn quay lại cô nương ấy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn truy tìm mãi mới tra ra được hoa lâu này."

"Cha mẹ hắn không muốn hắn có liên hệ với nữ tử có xuất thân bình dân, vậy nên hắn chỉ có thể nhờ ta chuộc người ra."

“Chỉ không nghĩ tới ngươi nửa đường nhảy ra, cũng may cuối cùng vẫn cứu người ra được.”

Nghe thấy câu cuối cùng, ta ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Không nghĩ tới còn có một phen ẩn tình như vậy, thật đúng là xíu chút nữa ta đã làm hỏng chính sự của hắn rồi.

“Bất quá cũng may ngươi xuất hiện.” Hắn nhìn ta mỉm cười: “Bằng không, có khả năng đời này ta cũng không có cơ hội quen biết ngươi.”

Nghĩ đến đây, ta yên lặng ghé vào phía trước cửa sổ, thở dài, tự nhủ bản thân không nên tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ.

Ta là người có ý chí không kiên định, nếu nhớ lại nhiều, sợ là sẽ nhịn không được mà chủ động chạy đến trước mặt Ngọc Thành, ôm hắn gào khóc lớn.

Hắn tốt như vậy.

Ta phải bảo vệ hắn.