Chương 10: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng

Lần đầu ta hiểu được câu “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động.”

Ta vô cùng giống mẹ.

Giống nhau ở chỗ xinh đẹp nhưng vô dụng, vô cùng đa tình.

Quỹ đạo vận mệnh của ta cũng giống như mẹ.

Chẳng qua chúng ta khác nhau ở chỗ mẹ ta có thể sinh con, mà ta thì không thể.

……

Giờ phút này ta lung lay đứng trên một thanh kiếm bay, bên cạnh vây quanh bởi một đám bạn xấu.

“Yếm lão đệ, mau xuống dưới đi, lấy cái tu vi như mèo cào này của ngươi, đừng để bản thân bị ngã xuống nát xương đó.”

“A Yếm, ngươi chịu kí©h thí©ɧ gì sao? Tại sao tự nhiên muốn học ngự kiếm phi hành thế?"

“Vân huynh……”

“Nhốn nháo cái gì chứ!”

Ta đang giữ thăng bằng không xong, nhóm người ở dưới còn nói nhiều như vậy, xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, ríu ra ríu rít, phiền chết đi được.

“Ta bảo các ngươi tới là để các ngươi dạy ta làm sao bay lên trời, chứ để các ngươi kẻ xướng người họa thế à?”

Nhóm người ở dưới lập tức lộ ra biểu cảm sầu khổ.

“Không phải chúng ta không muốn giúp ngươi đâu…… Thật sự là chúng ta cũng không……”

Ta nghe thấy câu đó liền lập tức trợn trắng mắt.

Ngự kiếm phi hành là kỹ năng của tu sĩ kỳ Trúc Cơ, bởi vì ta vừa mới lên được Trúc Cơ nên vẫn chưa kịp học. Vì thế mới nghĩ ra cách tìm mấy người bạn ăn chơi trác táng tu vi cao hơn ta đến để học tập một chút, không nghĩ tới họ là một đám vô dụng.

…… Xin lỗi, ta cũng rất vô dụng.

Nếu như là ta ở đời trước, tất nhiên ta sẽ giống đám bằng hữu này, ba ngày học thì hai ngày trốn, không quan tâm việc học hành.

Dù sao ta cũng không có nhu cầu cần bay.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là ——

Ta bị sợ độ cao.

Nhưng đời này thì không thể như thế được.

Ta một bên lên án mạnh mẽ đám người phía dưới không học vấn không nghề nghiệp, toàn là phá gia chi tử, một bên run sợ trong lòng, ngoài mạnh trong yếu, dẫm lên thanh kiếm cao cách mặt đất một trượng, thật vất vả mới đứng vững được trọng tâm, vừa định thúc kiếm lên trước, giây tiếp theo liền nghe một tiếng rầm.

Ta ngã xuống đất với tư thế như chó ăn phân, khuỷu tay bị va chạm mạnh.

“Đây là cái loại kiếm rách nát gì chứ, đứng cũng không vững.” Ta cầm kiếm chửi ầm lên, hùng hổ chạy tới trước kệ binh khí, ném thanh kiếm kia đi, chọn thanh kiếm to lớn thô kệch nhất…… à không, nó là đao lớn mới đúng?

Ta nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, mặc kệ nó là kiếm hay là đao, trực tiếp ném xuống đất, thở hồng hộc dẫm lên trên: “Lão tử không tin, lần này……”

Diễn Võ Trường, người cho ta mượn nhà để luyện tập phi kiếm thấy ta chọn cây kiếm cao lớn thô kệch như vậy, liền vội vàng ngăn cản: “Vân huynh, thanh kiếm không được đâu! Kiếm này……”

Ta kinh ngạc quay đầu lại: “Cái gì cơ? Đây là thanh kiếm hả? Này không phải là……”

Từ “Đao” trong miệng ta còn chưa kịp nói xong, tiếp theo trong nháy mắt liền biết thành tiếng mổ heo chói tai.

Aaa——

Trời cao ơi!!!!