Chương 15

Một ngày trước sau khi từ công ty về nhà, Giang Khải Hiên như thường lệ tập thể dục một lát, tắm rửa xong đọc kịch bản liền thấy buồn ngủ, sau đó đi ngủ sớm.

Lúc hắn tỉnh lại theo thói quen kiểm tra hộp thư điện thoại di động, lại phát hiện lúc nửa đêm lúc 1 giờ 30 có hai cuộc gọi nhỡ từ Trần Nhất Triết. Giang Khải Hiên nhíu mày, Trần Nhất Triết biết bình thường hắn ngủ sớm, nhưng còn gọi điện lúc một giờ rưỡi, nhất định là có chuyện gì gấp.

Giang Khải Hiên vội vàng gọi lại, nói lúc mình ngủ điện thoại di động đều bật chế độ rung, hôm qua có lẽ ngủ quá say, không cảm giác được điện thoại đang rung.

"Ồ, vậy đó... Ừm..."

Giọng nói của Trần Nhất Triết ở bên kia điện thoại có chút khàn khàn, giống như cả đêm qua anh không ngủ. Giang Khải Hiên nghi hoặc hỏi: "Trần ca, làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Trần Nhất Triết ấp úng, anh ấy luôn có tài ăn nói, Giang Khải Hiên chưa từng thấy lần nào anh ấy gặp khó khăn trong việc sắp xếp lời nói của mình như vậy.

Ngay khi Giang Khải Hiên bên này sắp bị bức bách, Trần Nhất Triết rốt cuộc mở miệng: "Chuyện này tôi cũng không biết nên nói với cậu như thế nào. Tôi muốn uyển chuyển một chút, nhưng nghĩ không ra làm thế nào uyển chuyển, chỉ có thể trực tiếp nói với cậu. Như tôi đã nói, tài nguyên cho "Ký túc xá bốn người" mà chúng ta đã quyết định trước đó có thể sẽ không còn nữa!

Giang Khải Hiên sửng sốt một hồi lâu, tối hôm qua hắn đọc được một nửa kịch bản vẫn còn ở tủ đầu giường. Liếc mắt một cái, Giang Khải Hiên hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Hợp đồng đã ký rồi, đoàn làm phim sao lại đổi ý? Chẳng lẽ bị một công ty lớn khác cướp đi?"

Thấy Trần Nhất Triết không trả lời, Giang Khải Hiên lại nói: "Tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng chuyện này trong giới cũng không có gì lạ. Tôi sẽ tìm một cơ hội khác.”

Giọng điệu khó xử của Trần Nhất Triết truyền đến: "Ừm... Không phải là bị cướp, không liên quan gì đến các công ty khác. Là cậu có thể đã chọc vào ai đoa..."

"Tôi?" Giang Khải Hiên trợn tròn mắt: "Là tôi làm sai sao? Nhưng mỗi ngày tôi đều tập luyện trên công ty, hôm qua từ công ty trở về cũng là trực tiếp đi ngủ. Tôi không có cơ hội để làm bất cứ điều gì khác.”

"Tôi dẫn dắt cậu nửa năm, tôi đương nhiên tin tưởng cậu. Nhưng... nói thế nào nhỉ, tôi tự hỏi! Hôm qua khi cậu và ông chủ gặp nhau còn nói chuyện rất tốt, sao vào buổi tối nay thái độ của cậu ấy lại đột biến? Cậu suy nghĩ kỹ lại xem, thật sự chưa từng chọc đến cậu ta? Không riêng gì hôm qua, trước đây thì sao?" Trần Nhất Triết thở dài. Tài nguyên hiếm hoi này của Giang Khải Hiên là anh bận trước bận sau tranh thủ được, Hạ Tân nói một câu liền bảo anh rút lui, nói ký hợp đồng cũng không quan trọng, tiền phạt vi phạm hợp đồng có thể trả. Trần Nhất Triết muốn hỏi lý do, nhưng Hạ Tân nói mơ hồ không rõ ràng, đại ý chính là "biết người biết mặt không biết lòng, Giang Khải Hiên người này có thể nhân phẩm có vấn đề lớn, tâm thuật bất chính".

"Nhân phẩm của tôi có vấn đề? Tại sao tôi lại không biết!" Giang Khải Hiên bật cười. Thực sự là vô lý.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên mới hỏi cậu có phải ở chỗ mà bản thân cũng không biết chọc đến cậu ấy hay không, cho nên cậu ấy đưa ra lý do mơ hồ muốn đuổi ngươi."

"Có thể liên lạc với anh ta không?" Giang Khải Hiên cố gắng bình phục tâm tình, bình tĩnh hỏi.

"Tôi nói nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp nói rõ ràng, nhưng cậu ấy nói không cần, không có gì để nói."

Sáng sớm hôm nay, Giang Khải Hiên hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ thanh tỉnh.

"Anh ấy muốn trực tiếp chấm dứt hợp đồng với tôi? Hay anh ấy muốn giấu tôi?”

Hạ Tân căn bản không nói nhiều như vậy, Trần Nhất Triết đành phải nói trước: "Cậu đừng nóng vội. Có lẽ cậu ấy chỉ là muốn thả cậu một thời gian quan sát..."

Lập luận này đơn giản là không chắc chắn. Trong lòng Giang Khải Hiên trầm xuống.

Nếu như vai diễn bị công ty khác cướp đi, tuy rằng tiếc nuối cơ hội nhưng Giang Khải Hiên có thể chấp nhận được, cơ hội còn có thể có nữa. Nhưng hiện tại tình huống hoàn toàn bất đồng, Hạ Tân vừa nói lời này, không chỉ là tài nguyên này, mà là sau này tất cả tài nguyên đều không còn. Tuy rằng trên hợp đồng với Tinh Nguyệt viết đủ loại điều kiện, nhưng Hạ Tân đều có thể dùng tiền phạt vi phạm hợp đồng để trừng phạt hắn, thậm chí còn có thể âm thầm thao túng để hắn không ký được với công ty khác.

Khẩu khí này hắn nuốt không nổi. Không cần biết có chuyện gì, tại sao hắn lại phải hứng chịu?

Nghe Giang Khải Hiên bên kia hồi lâu không trả lời, Trần Nhất Triết biết trong lòng cậu khẳng định rất khó chịu. Nhưng mà giờ phút này anh cũng không giúp được gì, anh phải liên hệ ngay với Hứa đạo diễn bên kia để nói chuyện này, anh cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

"Trước tiên cậu hãy bình tĩnh đã, cũng đừng nghĩ nhiều." Trần Nhất Triết trước khi cúp điện thoại còn lo lắng cho Giang Khải Hiên, nghiêm túc dặn dò.

"Được, không sao đâu. Chuyện này làm phiền anh.”

Tâm tình Giang Khải Hiên tất nhiên không tốt, nhưng hắn sẽ không giận chó đánh mèo lên Trần Nhất Triết vô tội.

Cúp điện thoại, Giang Khải Hiên ngẩn người trong chốc lát, lập tức rất nhanh ý thức được hắn không thể ngồi chờ kết quả như vậy, cứ tiếp tục như vậy tám phần cái gì cũng không đợi được.

Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đi gặp Hạ Tân, nhưng đối phương một mực khẳng định không muốn nói. Vì vậy ưu tiên hàng đầu là tìm hiểu xem tại sao thái độ của đối phương lại đột nhiên thay đổi chỉ sau một đêm? Chỉ khi biết được nguyên nhân thì hiểu lầm mới được giải quyết.

Giang Khải Hiên có chút luống cuống tay chân lấy giấy bút ra, liệt kê hành trình trước đây của mình, nhất là ngày hôm qua sau khi đến công ty đã làm cái gì, bao gồm cả việc hăbs có trả lời ai trên mạng hay không và chuyển tiếp những gì.

Không thể nào.

Nếu không phải hắn bên này thì đó chính là đối phương bên kia xảy ra vấn đề. Giang Khải Hiên đẩy hành trình của mình sang một bên, đầu bút dừng lại trên giấy. Hắn làm sao có thể biết Hạ Tân hôm qua sau khi rời đi đã đi đâu, gặp ai.

Đến công ty, chào hỏi mình và Kỷ Thiên Thiên, trò chuyện hai mươi phút, sau đó chụp ảnh rồi rời đi...

Chụp ảnh.

Giang Khải Hiên nhớ tới có chuyện như vậy, vội vàng lên Weibo nhìn thoáng qua. Rõ ràng, Hạ Tân không đăng bức ảnh đó lên nền tảng công cộng, mà là gửi đến vòng tròn bạn bè.

Có lẽ trong lúc vô tình hắn thật sự đã đắc tội người nào đó, người nọ vừa vặn là bạn bè của Hạ Tân, cho nên cùng hắn nói cái gì đó.

Cảm giác được nhịp tim đập dần dần tăng nhanh, Giang Khải Hiên hít sâu vài hơi, nói với mình hãy bình tĩnh, chậm rãi suy nghĩ. So với tình huống bi thảm kiếp trước bị toàn mạng vu khống, tình huống hiện tại tính là cái gì.

Sau khi tỉnh táo lại, Giang Khải Hiên quyết định lên mạng tra xét vòng tròn bạn bè của Hạ Tân. Rốt cuộc có ai có thể gặp gỡ hắn, địa vị lại quan trọng đến mức có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của Hạ Tân.

Chuyện này cũng không dễ dàng, Giang Khải Hiên từ weibo của Hạ Tân chuyển sang bài đăng bát quái liên quan đến Hạ gia, sau đó ngay cả diễn đàn đại học trước kia của Hạ Tân cũng lật ra.

Hắn điều tra, từ sáng đến nửa đêm, cả ngày cơm đều quên ăn.